“Tất nhiên rồi, em chỉ đùa thôi mà, Jack.”
“Ngày mai, anh cần phải cực kì cảnh giác. Đặc biệt là khi anh biết
đám cưới được tổ chức ngoài trời. Điều đó thay đổi mọi thứ, hơn bao giờ
hết, anh không thể bị sao nhãng được.”
“Em hiểu. Thật đấy, anh không cần nói gì thêm nữa đâu.”
Dưới ánh trăng, mắt cô nhìn anh lấp lánh như những hòn sỏi dưới đáy
suối vậy. Không thể cưỡng lại được, anh rướn người vuốt ve mái tóc dài
đen xõa ra trên gối của cô. “Anh nghĩ anh sẽ rất vui khi đám cưới này kết
thúc.”
Anh thấy cô mỉm cười. “Anh và gần như tất cả những người tiếp xúc
với Amy trong vòng tám tháng qua.”
“Thế thì tốt. Anh vui vì chúng ta có cùng quan điểm về chuyện này.”
Jack kéo chăn lên đến vai cô. “Giờ thì… cho dù chuyện gì xảy ra tiếp theo
thì hãy cứ giữ chiếc chăn như thế này. Hãy coi nó là phiên bản thế kỉ hai
mươi mốt của bức vách Jericho.”
Cô nhìn anh bối rối. “Được thôi…”
“Hãy hứa với anh, Cameron! Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.”
“Em hứa. Nhưng tại sao?”
“Bởi vì anh sẽ chúc em ngủ ngon và hôn em.” Nói rồi anh cúi người
về phía trước. Môi anh quấn lấy môi cô. Cô luồn tay vào tóc anh và đáp lại
nụ hôn của anh, lưỡi anh vờn lưỡi cô đầy khao khát. Rồi Jack thấy mình
nằm trên giường, còn cô thì oằn mình bên dưới anh từ lúc nào không hay.
Dưới tấm chăn, cô mở rộng hai chân, còn anh ngập chìm giữa chúng một
cách đầy ham muốn.