chốt cửa thì anh mới nhận ra mình vẫn đang đeo găng tay nhấc nồi. Anh
tháo một bên ra và mở cửa. Anh thấy hai gã trên bậc cửa, họ nhìn anh chằm
chằm với vẻ ngạc nhiên.
Ánh mắt Collin liếc qua người đàn ông trong bộ comple và dừng lại ở
gã cao hơn, người mặc quần bò và áo cộc tay.
Ồ ồ… Chẳng phải đặc vụ Jack Pallas bằng xương bằng thịt đây sao?
Collin đứng thẳng người lên. Đã ba năm trôi qua nhưng chẳng cần
phải giới thiệu gì hết, anh biết chính xác tất cả các thông tin về gã này trên
các bản tin thông qua các phương tiện truyền thông xung quanh vụ Martino
và sự việc tồi tệ sau đó với Cameron. Đấy là chưa kể đến việc Jack Pallas
không phải là một người có thể dễ dàng quên được. Hoàn toàn không phải
là gu của anh – nghĩa là hắn không bị đồng tính – nhưng điều đó không có
nghĩa là anh không thể công nhận rằng anh đang nhìn một người rất hấp
dẫn. Với thân hình rắn chắc, vạm vỡ và khuôn mặt với bộ râu cạo không
quá nhẵn nhụi rất nam tính, Jack Pallas khiến cho những người đàn ông
khác mong ước là họ không đang đứng ở ngưỡng cửa và đeo găng tay nhấc
nồi kẻ sọc màu đỏ.
Nhưng ngay khi đó, Collin bắt đầu để ý thấy Pallas cũng đang dò xét
anh tương tự như thế. Có thể việc xem xét kĩ lưỡng đơn giản chỉ là phản
ứng theo bản năng của một nhân viên FBI, nhưng thường thì một người có
thể cảm nhận được khi nào anh ta bị dò xét.
Cảm thấy mình ở thế chủ động và có thể kiểm soát tình hình, Collin
mỉm cười. “Các quý ông, tôi có thể giúp gì được?”
Đôi mắt Jack dừng lại ở đôi găng tay nhấc nồi. Những gì anh nghĩ về
chúng thật khó nói.
Anh kéo cái huy hiệu ra khỏi áo. “Tôi là đặc vụ Jack Pallas của FBI,
đây là đặc vụ Wilkins.