ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 11

Trừ thứ Sáu tuần này. Tôi sẽ hạnh phúc lắm lắm nếu được ở lại trường

thứ Sáu này, đi kèm tới buổi khiêu vũ hay hướng dẫn chơi bóng vợt. Hoặc
giả tệ lắm thì lau dọc nhà vệ sinh cũng được. Bát cứ việc gì ngoại trừ kế
hoạch thực của tôi.

“Chào, Grace!” Kiki bất chợt vào phòng.

“Chào, Kiki. Nghe bên ngoài có vẻ vui nhỉ.”

“Bọn tớ đang đọc Chúa Ruồi,” cô thông báo.

“Chắc chắn rồi! Chẳng trách mà các cậu cười. Chẳng gì bằng việc săn

một con lợn con để mình cảm thấy dễ chịu hơn.”

Cô ngoác miêng cười đầy tự hào. “Thế, Grace, cậu tìm được mối hẹn

hò nào chưa?”

Tôi nhăn nhó. “Chưa. Tớ chưa. Sẽ chẳng đẹp đẽ gì đâu.”

“Ôi, chết, tớ xin lỗi.”

“À thì, cũng có phải là tận thế đâu,” tôi lầm bầm nói cứng.

“Cậu có chắc không đấy?” Cũng như tôi, Kiki đnag độc thân. Và

không ai biết rõ hơn một người phụ nữ độc thân ở tuổi 30 rằng chuyện đi
dự đám cưới một mình sẽ chẳng khác nào địa ngục. Trong mấy tiếng nữa,
chị họ Kitty của tôi, người đã từng cắt trụi mớ tóc mái ngang trán của tôi
khi tôi ngủ lại nhà chị, sẽ kết hôn. Lần thứ ba. Trong bộ đầm kiểu Công
nương Diana.

“Nhìn kìa, Eric đấy!” Kiki thốt lên, chỉ về cửa sổ phía Đông. “Ôi,

Chúa ơi, xin tạ ơn Người!”

Eric là người lau cửa sổ của Học viện Manning mỗi mùa xuân và thu.

Dù mới chỉ là đầu tháng Tư, buổi chiều đã ấm áp và êm dịu, còn Eric thì ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.