ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 14

cả. Anh đi với cô ấy được không? Giả vờ là ngưỡng mộ cô ấy, kiểu kiểu
như thế?”

“Dù sao thì cũng cảm ơn, nhưng không cần đâu,” tôi gọi với ra, mặt

nóng ra.

“Người cũ hả?” Eric nói, lau sạch một ô cửa kính.

“Phải. Đến giờ vẫn còn đau như cắt.” Tôi mỉm cười để thể hiện rằng

mình không thực sự có ý đó

“Anh chắc là không đi được với cô ấy hả?” Kiki hỏi.

“Vợ tôi chắc sẽ có vấn đề với vụ đó,” Eric trả lời. “Xin lỗi nhé Grace.

Chúc may mắn.”

“Cảm ơn,” tôi nói. “Nghe tệ hơn thực tế rồi.”

“Cô ấy có dũng cảm không cơ chứ?” Kiki hỏi. Eric đồng ý rằng tôi

dũng cảm và chuyển sang cửa sổ tiếp theo, Kiki gần nhoài cả người ra
ngoài cửa sổ để nhìn anh rời đi. Cô thụt người vào trong và thở dài. “Vậy là
cậu sẽ đi một mình,” cô nói với giọng điệu mà một vị bác sĩ sẽ dùng khi
thông báo: Tôi rất tiếc, là giai đoạn cuối rồi.

“Thật sự thì tớ đã cố gắng mà, Kiki,” tôi nhắc cô. “Johnny, người giao

pizza thì đang hẹn hò với tỏi-và-cá trống, nếu cậu có thể tin được điều đó.
Brandon ở bệnh xá thì nói anh ấy thà treo cổ còn hơn làm người hẹn hò dự
đám cưới. Và tớ vừa phát hiện ra rằng anh chàng đáng yêu ở hiệu thuốc
mới chỉ có 17 tuổi, và dù cậu ta nói rằng cậu ta rất vui lòng cùng đi, dược sĩ
Betty là mẹ cậu ấy lại nói bâng quơ gì đó liên quan đến luật chống buôn
bán phụ nữ mại dâm và những kẻ lạm dụng tình dục, vậy nên từ giờ tớ sẽ
tới nhà thuốc CVS ở Farmington.”

“Ui chà,” Kiki xuýt xoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.