ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 171

“Tôi là giáo viên lịch sử,” tôi nói.

“Phải rồi. Cái đó giải thích cho chuyện này,” anh ta nói, nhìn gần hơn

vào chồng phim. “Cuốn theo chiều gió chưa bao giờ được mở ra. Cô có hơn
một bản à?”

“Ồ, cái đó hả. Mẹ tặng tôi đĩa đó, nhưng tôi luôn nghĩ mình nên xem

bộ phim đó trên màn hình lớn trước, anh biết không? Dành cho bộ phim
điều mà nó xứng đáng.”

“Thế là cô chưa bao giờ xem nó?”

“Chưa. Tuy thế, tôi đã đọc sách mười bốn lần. Anh đọc chưa?”

“Tôi xem phim rồi.” Anh ta cười mỉm.

“Trên màn hình lớn?”

“Không. Trên ti vi.”

“Thế thì không tính,” tôi nói.

“Tôi hiểu.” Anh ta cười mỉm, và dạ dày tôi thắt lại. Chúng tôi chuyển

giá sách. Anh ta cầm cưa lên và đợi tôi đi khuất. Tôi chẳng đi đâu cả.

“Vậy, Cal… vì sao anh lại biển thủ một triệu đô la?” tôi hỏi.

“1,6 triệu,” anh ta nói, lắp cửa vào. “Tại sao người ta lại đi ăn cắp?”

“Tôi không biết,” tôi trả lời. “Thế anh thì vì sao?”

Anh ta nhìn tôi với đôi mắt xanh sẫm, cân nhắc câu trả lời. Tôi cũng

chờ đợi. Có gì đó trên khuôn mặt anh ta như thể đang hàm chứa cả một câu
chuyện, và tôi muốn được nghe. Anh ta nhìn tôi dò xét, không biết nên nói
với tôi điều gì, nói như thế nào. Tôi đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.