ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 196

“Nên anh biết đấy, mọi chuyện cũng chẳng phải tuyệt vời như vẻ bề

ngoài đâu,” tôi thêm, và ngạc nhiên với chính mình.

“Tôi hiểu.” Cal quay lại nhìn tôi. Anh ta mỉm cười, chỉ một chút thôi,

và tôi vội nhìn xuống. Tôi không biết gì về người đàn ông này. Chỉ biết anh
ta hấp dẫn không thể chối cãi. Rằng anh ta muốn ổn định. Rằng anh ta đã
phải ngồi tù vì hành động phạm pháp.

“Cal này, anh có hối hận vì đã biển thủ số tiền đó không?” tôi đột ngột

hỏi.

Anh ta nghiêng đầu cân nhắc. “Chuyện đó phức tạp lắm.”

“Sao anh lại không xổ hết ra đi nhỉ, anh chàng Ireland? Anh đã làm gì

vậy?”

Anh ta bật cười. “Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ kể cho cô. Đằng nào

chúng ta cũng sắp về đến nhà rồi.”

Chúng ta sắp về đến nhà rồi. Cứ như là chúng tôi ở cùng một chỗ. Cứ

như là anh sẽ bước vào, và Angus sẽ không cắn. Cứ như là tôi – hoặc có thể
là anh – sẽ làm ít đồ ăn nhẹ và cùng tôi xem phim. Hoặc không. Hoặc có
thể chúng tôi chỉ lên gác, khỉ thật. Trút bỏ vài mảnh vải. Rèn luyện thân thể
tí chút.

“Đây rồi,” Callahan nói, đi cùng tôi lên lối mòn. Hàng rào sắt trước

hiên trơn và lạnh, còn bàn tay của Callahan trên lưng tôi thì cảm giác còn
ấm hơn ban nãy. Chao ôi. Đợi một chút. Bàn tay anh ta trên lưng tôi. Anh
ấy đang chạm vào tôi, một người đàn ông, cảm giác thật thích, giống như
một mặt trời nhỏ đang ngự ở đó, tỏa hơi ấm tới những vùng xa xôi sâu
thẳm trong cơ thể tôi.

Tôi quay lại phía anh ta, định nói gì đó – sao cơ, đầu tôi hoàn toàn

trống rỗng. Hình ảnh nụ cười của anh ấy, đôi mắt trìu mến, đáng yêu của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.