ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 194

“Cal, hỏi cân nặng của phụ nữ là một sai lầm sơ đẳng đấy, vậy nên rút

lại lời đi, cậu bé.”

Anh ta cười, cái âm thanh mờ ám, hư hỏng kiểu đáng yêu ấy. “Tôi

thích lúc cô gọi tôi là ‘cậu bé’. Và tôi sẽ gọi cô là ‘sâu rượu’, thế nào?”

Tôi thở dài thành tiếng. “Nghe này, hỡi yêu tinh Callahan O'Shea, cảm

ơn vì đã hộ tống tôi một đoạn xa thế này. Chỉ còn vài tòa nhà là về tới nơi
rồi. Sao anh không quay lại với cô gái của anh đi nhỉ?”

“Bởi vì đây không phải là khu dân cư an toàn nhất và tôi không muốn

cô đi bộ về một mình.”

Á. Đây chính là khu vực lộm nhộm của vùng này… thực tế là, khi một

vụ mua bán thuốc phiện diễn ra thì nó thường xảy ra ở ngay đây, dưới chân
cầu. Tôi lén nhìn khuôn mặt của Cal. Bên cạnh vẻ ngoài cực kỳ ưa nhìn, tôi
phải thừa nhận, anh ta thật ra… rất chi là, chu đáo.

“Cảm ơn,” tôi nói. “Anh chắc chắn là đối tượng hẹn hò của anh không

bận tâm chứ?”

“Sao cô ấy lại bận tâm chứ? Tôi đang làm dịch vụ công ích cơ mà.”

Bước xuống mấy bậc thang kim loại của cây cầu nhỏ, tôi trượt chân.

Callahan với ra và chộp lấy tôi trước khi xảy ra hậu quả. Cánh tay ấm áp,
rắn chắc, đáng tin cậy. Chẳng ngại ở lại đây cả đêm. Mùi anh ta cũng thật
dễ chịu, điên thật, giống mùi xà phòng và gỗ.

Anh ta với tay ra và nhẹ nhàng lấy cái gì đó ra khỏi tóc tôi… một

chiếc lá. Nhìn nó một chút rồi thả rơi. Vẫn giữ lấy tôi, bàn tay anh ta thật
ấm trên bắp tay tôi.

“Vậy. Người hẹn hò của anh,” tôi buột miệng. “Ừm. Cô ấy có vẻ đáng

yêu. Ý tôi là trông đáng yêu.” Tim tôi quẫy đùng đùng trong lồng ngực như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.