ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 37

không thông minh chút nào?” Anh ta cau mày không đồng ý.

“Ừ, à, tôi đã nghĩ đó là các anh. Tôi nhìn thấy xe của các anh. Và,

không, anh ta không làm tôi bị thương. Anh ta chỉ…” nói xin chào. “Trông
anh ta, ừm,… đáng nghi? Kiểu thế? Anh biết đấy, anh ta đã lẩn quất quanh
ngôi nhà đó, chỉ vậy thôi. Lén lút và nhìn ngó, kiểu như là nhìn lén? Và
chẳng có ai sống ở đó cả. Không ai sống ở đó kể từ khi tôi tới đây. Và tôi
thực sự không cố tình đánh anh ta.”

Có lẽ, tôi nói nghe không thông minh chút nào!

Viên cảnh sát nhìn tôi hồ nghi và viết mất thứ vào cuốn sổ nhỏ màu

đên. “Mới đây cô có uống rượu không?” anh ta hỏi.

“Một chút xíu,” tôi trả lời đầy tội lỗi. “Tôi không lái xe, tất nhiên rồi.

Tôi đã đi dự một đám cưới. Chị họ tôi. Chị ấy cũng không tử tế lắm. Dù sao
thì tôi cũng đã uống một ly cocktail. Rượu gin với tonic. À, thực ra thì
khoảng hai ly rưỡi. Cũng có thể là ba?”

Anh cảnh sát gập cuốn sổ lại và thở dài.

“Butch?” Viên cảnh sát thứ hai thò đầu vào cửa. “Chúng ta có vấn đề

rồi.”

“Hắn chạy rồi hả?” tôi buột miệng. “Hắn thoát rồi phải không?”

Anh cảnh sát thứ hai nhìn tôi thương hại. “Không, thưa cô, anh ta đang

ngồi trên bậc cấp nhà cô. Chúng tôi đã còng tay anh ta rồi, cô không cần
phải lo lắng gì cả. Butch, cậu ra đây một chút được không?”

Butch đi ra, súng loé lên dưới ánh đèn. Ôm chặt Angus, tôi rón rến đi

ra cửa sổ phòng khách và mở hé tấm rèm (lụa thô xanh dương, rất đẹp). Kia
là tên trộm, vẫn ngồi trên bậc cấp, quay lưng lại phía tôi, trong khi sĩ quan
Butch cùng đồng sự hội ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.