của thần Noh”, vì nụ cười giống như nụ cười vẽ trên mặt nạ thần Noh, một
nụ cườI lạnh lùng. Nụ cười này có ưu thế là đàn ông muốn hiểu sao cũng
được, tùy họ; tôi thường dùng nụ cười này để trả lời họ. Tôi nghĩ tốt hơn
hết là tôi nên dùng nụ cười này, vì nó rất hữu hiệu. Ông ta thở dài rồi nốc
hết vào miệng cốc sakê tôi vừa rót, trước khi cất tiếng cười ha hả. Nghe
tiếng cười, tôi đoán ông ta đã cảm thấy khoái trá…
- Ý nghĩa tuyệt đấy chứ - ông ta nói và lại cất tiếng cười ha hả - Bà lớn lên
trong đống rác như ở Yoroido. Chẳng khác nào pha trà trong cái xô! – Ông
ta lại cười và nói tiếp – vì thế mà bà rất khôi hài, bà Sayuri ạ, đôi lúc bà làm
tôi tin những lờI nói đùa của bà là thật.
Tôi không muốn nghĩ mình là tách trà pha trong cái xô, nhưng dù sao tôi
vẫn thấy đấy là chuyện thực. Nói tóm lại, tôi đã lớn lên ở Yoroido, và
không ai cho đấy là một nơi quyến rũ. Không ai đến thăm nơi đấy. Còn
người dân sống ở đấy, không làm sao có cơ hội ra đi. Có lẽ anh muốn biết
làm sao mà tôi ra đi được. Thì đây, tôi bắt đầu câu chuyện ấy cho anh nghe
đây:
Trong ngôi làng đánh cá nhỏ ở thị trấn Yoroido, tôi sống trong túp lều mà
tôi vẫn gọi là “ngôi nhà ngà say”. Nhà ở gần một vách núi đá, nơi gió từ
biển luôn luôn thổi vào. Khi còn nhỏ, tôi cứ nghĩ là biển bị cảm lạnh rất
khủng khiếp, vì nó thường thở khò khè và có lúc hắt xì rất mạnh – hắt xì
làm bắn gió vào nhà chúng tôi. Tôi nghĩ ngôi nhà nhỏ của chúng tôi thỉnh
thoảng bị biển hắt xì vào mặt, rồi dừng lại một lát như thể nó muốn tranh
thủ thời gian để lấy lại sức. Nếu bố tôi không lấy một cột buồm nơi chiếc
thuyền đánh cá bị chìm để chống vào một bên chái, thì có lẽ ngôi nhà đã
sập từ lâu, và cảnh ngôi nhà có cột chống bên chái trông như một lão già
ngà say đang chống cái nạng vậy.
Tôi đã sống cuộc đời chệch choạng trong ngôi nhà ngà say này. Vì ngay khi
còn bé, tôi đã rất giống mẹ tôi, không giống bố tôi và chị tôi chút nào hết.
Mẹ tôi nói rằng tôi và mẹ tôi rất giống nhau – mà quả đúng như thế, nhất là
cặp mắt, mắt của chúng tôi rất đặc biệt, không có ai ở Nhật có cặp mắt
giống chúng tôi như thế. Thay vì có màu nâu đen như mắt mọi người, mắt
mẹ tôi có màu xám trong, và mắt của tôi cũng thế. Khi tôi còn nhỏ, tôi nói