ĐỜI KỸ NỮ - Trang 172

nghĩ chị nói thế là để khen mừng, vì khi chị nói, mặt chị lộ vẻ hân hoan
sung sướng.
Cuối cùng Mameha sai chị Tatsumi dẫn tôi ra phòng sau, mặc kimono vào
cho tôi. Tôi mặc áo vải xanh trắng khi đến đây, chiếc áo tôi mặc đi học sáng
nay, nhưng chị Tatsumi đã thay cho tôi chiếc kimono bằng lụa màu xanh
đậm, có in hình những chiếc bánh xe nhỏ màu vàng tươi và đỏ. Đây không
phải là chiếc kimono đẹp nhất, nhưng khi tôi nhìn vào tấm gương lớn trong
khi chị Tatsumi buộc dải thắt lưng màu lục nhạt quanh bụng tôi, tôi thấy
ngoại trừ mái tóc thường, tôi có thể xem mình như một nàng geisha tập sự
chuẩn bị đi dự tiệc. Khi ra khỏi phòng, tôi cảm thấy tự hào và tôi nghĩ thế
nào Mameha cũng há hốc mồm ra mà nhìn, hay có cử chỉ ngạc nhiên.
Nhưng cô chỉ đứng dậy, nhét cái khăn nhỏ vào ống tay áo, rồi đi ra cửa,
mang đôi hài sơn màu lục vào chân và quay lại nhìn tôi:
- Rồi chưa? – cô hỏi – có đi không?
Tôi không biết chúng tôi đi đâu nhưng tôi cảm thấy rất sung sướng khi nghĩ
đến chuyện được cùng Mameha đi ra phố cho mọi người thấy. Chị hầu đem
ra cho tôi một đôi hài sơn mài có màu xám nhạt. Tôi mang hài vào rồi đi
theo Mameha xuống cầu thang âm u. Chúng tôi đi ra đường, một bà già cúi
thấp người chào Mameha, rồi bà quay qua phía tôi, bà cũng chào tôi như
thế. Tôi ngẩn người sửng sốt vì chưa có ai chú ý đến tôi ở ngoài đường như
thế này. Ánh mặt trời chói chang làm tôi hoa mắt, khiến tôi không biết bà ta
có quen biết gì với tôi không. Nhưng tôi chào trả trước khi bà ta đi tiếp. Tôi
nghĩ có lẽ bà ta là một trong các cô giáo của tôi, nhưng chỉ một lát sau,
chuyện như thế lại diễn ra nữa, lần này là một geisha trẻ tôi thường mến
mộ, nhưng trước đây chưa bao giờ cô ta nhìn đến tôi.
Hình như tất cả mọi người chúng tôi gặp trên đường đều nói đôi lời với
Mameha, hay ít ra cũng cúi chào cô, rồi sau đó họ gật đầu hay cúi chào tôi.
Nhiều lần tôi dừng lại để chào trả, thành ra tôi đi tụt ra sau Mameha vài
bước. Cô ấy thấy tôi đi đứng khó khăn, liền dẫn tôi vào một con hẻm yên
tĩnh để dạy cho tôi cách đi. Cô ấy nói rằng tôi đi lúng túng như thế là vì tôi
chưa biết cách chuyển động nửa người phía trên riêng rẽ với nửa người
phía dưới. Khi tôi chào ai, tôi phải dừng bước. Cô ấy nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.