ĐỜI KỸ NỮ - Trang 255

khu vui chơi đông đúc ngay cả khi đất nước đang trải qua những năm cuối
cùng của thời đại suy thoái, nhưng phòng trà Shirae, nơi không được sang
trọng, lại càng vắng khách hơn nữa. Lý do duy nhất mà ông bác sĩ Cua
đứng ra bảo trợ nơi này là vì ông không được giàu có cho lắm. Trong
những năm giàu có đầu tiên của ông, phòng trà Shirae có lẽ là nơi tốt nhất
cho ông bảo trợ. Nhưng khi phòng trà Ichiriki chào đón ông niềm nở,
không vì thế mà ông cắt đứt mối dây liên lạc với Shirae. Khi đàn ông có
tình nhân, không bắt buộc họ phải về ly dị với vợ.
Tối đó ở phòng trà Shirae, tôi rót rượu sake còn Mameha thì kể chuyện, và
suốt thời gian vui chơi, ông bác sĩ ngồi chìa hai khuỷu tay ra thật xa đến nỗi
thỉnh thoảng ông đụng hai chúng tôi, rồi ông quay qua gật đầu xin lỗi. Tôi
nhận ra ông ta là người trầm lặng, suốt buổi tối hôm đó, ông chỉ nhìn xuống
mặt bàn qua cặp kính tròn nhỏ và nhiều lần ông để những vụn thức ăn dính
vào bộ râu dưới mép. Tối đó khi ra về, chúng tôi tưởng mình đã thất bại và
chắc sẽ không gặp lại ông ta nữa, vì thường thường người đàn ông nào thấy
không được mấy vui, họ không bận tâm trở lại Gion làm gì. Nhưng trái lại
tuần sau chúng tôi nhận được tin nhắn của ông bác sĩ mời tôi đến, và hầu
như trong suốt các tuần sau đó, kéo dài mấy tháng trời, ông đều mời tôi đến
vui chơi.
Chuyện của tôi với ông bác sĩ diễn ra trôi chảy cho đến một buổi chiều vào
giữa tháng ba thì tôi gây nên một chuyện ngu ngốc, gần như làm hỏng bét
kế hoạch của Mameha. Tôi nghĩ trên đời này có nhiều cô gái làm hỏng
tương lai sự nghiệp của mình bằng cách không chịu làm những việc phải
làm, hay cư xử sai lầm với một nhân vật quan trọng, hay đại lọai một vài
việc như thế. Nhưng lỗi lầm tôi gây ra hết sức tầm thường, thậm chí tôi
cũng không biết là mình đã gây ra nó nữa.
Chuyện xảy ra trong nhà kỹ nữ tôi ở, chỉ trong khoảnh khắc chừng một
phút, không lâu sau bữa ăn trưa, vào một hôm trời lạnh, tôi đang quỳ trên
lối đi lát ván với chiếc đàn Shamisen, Hatsumono đi ngang qua để đến nhà
vệ sinh. Nếu tôi có mang giày, chắc tôi đã bước qua hành lang đất để tránh
chỗ cho cô ta đi, nhưng vì không có giày nên tôi cố đứng dậy, tay chân lạnh
cóng. Nếu tôi nhanh chân một chút thì chắc Hatsumono không bực mình để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.