ĐỜI KỸ NỮ - Trang 267

tặng quà bằng bánh ekubo này cho những người đàn ông bảo trợ cho họ.
Hầu hết các cô tập sự đều tặng bánh cho ít ra cũng đến hàng chục ông, có lẽ
còn nhiều hơn nữa, nhưng với tôi, có lẽ tặng cho ông Nobu và ông bác sĩ
Cua là đủ - nếu chúng tôi may mắn. Tôi cảm thấy buồn vì không gởi cho
ông Chủ tịch, nhưng nếu gởi cho ông ta, tôi thấy việc này đáng tởm quá,
cho nên tôi không buồn lắm khi gạt tên ông ra ngoài danh sách.
Tặng bánh ekubo cho Nobu dễ dàng. Bà chủ phòng trà Ichiriki thu xếp cho
ông ta đến vào ban đêm, rồi Mameha và tôi gặp ông trong một căn phòng
nhỏ nhìn ra sân trước. Tôi cảm ơn ông ta vì đã lưu tâm nhiều đến tôi, không
những thường gọi tôi đến giúp vui ở các buổi tiệc ngay cả khi không có ông
Chủ tịch, mà còn cho tôi rất nhiều quà ngoài cái lược cài tóc vào đêm có
Hatsumono đến. Sau khi cám ơn ông ta, tôi lấy cái hộp bánh ekubo lên, hộp
được gói trong giấy dày màu xám và buộc dây bện. Tôi cúi chào ông và
đẩy cái hộp qua bàn cho ông. Ông nhận món quà, Mameha và tôi cám ơn
ông ta nhiều lần về lòng tốt của ông, cúi chào nhiều lần cho đến khi tôi
choáng váng. Nghi thức gọn nhẹ và Nobu cầm món quà trên một tay, đi ra
khỏi phòng. Sau đó khi tôi hầu vui ở buổi tiệc của ông, ông không đá động
gì đến chuyện này. Tôi nghĩ chắc chuyện này đã làm cho ông ta bất ổn
trong lòng.
Còn bác sĩ Cua thì nhiều khó khăn hơn. Mameha phải đến khắp các phòng
trà ở Gion để nhờ các bà chủ ở đấy, khi nào thấy ông ta xuất hiện thì báo
cho cô ấy biết. có thể đợi mấy đêm mớii có tin nhắn cho biết ông ta đang có
mặt ở phòng trà Yshino, đóng vai khách của một ông khác. Tôi chạy đến
nhà của Mameha để thay áo quần rồi đem hộp bánh đến phòng trà Yashiro,
hộp ekubo được gói trong một tấm lụa vuông.
Phòng trà Yashino mới xây cất rất đẹp, hoàn toàn theo kiểu phương Tây.
Phòng ốc mới tân kỳ, xà gỗ màu đen sẫm và các thứ khác đều đẹp đẽ,
nhưng thay vì trải chiếu rơm quanh bàn lót nệm, thì cái phòng tôi được đưa
vào tối đó có nền nhà lát gỗ cứng, trải thảm Ba tư màu đen, bàn xa lông với
vài cái ghế bọc nệm. Tôi nghĩ là ngồi trên ghế chắc không hợp cho tôi, cho
nên tôi quỳ trên thảm để đợi Mameha, mặc dù nền nhà dưới đầu gối tôi
cứng như đá. Tôi quỳ như thế suốt nửa giờ mới thấy cô ấy quay trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.