ĐỜI KỸ NỮ - Trang 292

xuẩn! Tôi rất có kinh nghiệm trong việc buộc giải thắt lưng. Tôi sẽ giúp cô
mặc áo kimono của cô vào lại, để không ai hay biết gì hết.
Tôi muốn thử cái áo của ông Nam tước cho tôi ở đâu đó chỉ một mình tôi.
Nhưng ông ta là người có quá nhiều quyền đến nỗi Mameha mà cũng
không dám trái lời. Nếu cô ấy không dám từ chối những điều ông ta muốn,
thì làm sao tôi từ chối cho được? Tôi thấy ông ta có vẻ nôn nóng, chỉ có
trời mới biết ông ta có phải tốt thật với tôi trong mấy tháng tôi mới vào
nghề không, ông ta cho phép tôi đến hầu ông khi ông ăn trưa, và cho phép
Mameha dẫn tôi đến dự tiệc tại nhà ông ở Kyoto. Rồi bây giờ ông tốt với
tôi thêm một lần nữa, cho tôi cái áo kimono quý giá.
Cuối cùng tôi nghĩ trong bụng rằng tôi không còn lựa chọn nào khác là phải
vâng lời ông ta và dù kết quả ra sao đi chăng nữa, tôi cũng phải trả cho ông
ta. Tôi cụp mắt nhìn xuống chiếu, lòng thấy xấu hổ, và trong trạng thái như
nằm m này, tôi cảm thấy mình buông xuôi theo số phận, tôi ý thức được
bàn tay ông Nam tước nắm lấy tay tôi, dẫn tôi ra phòng phía sau nhà. Đến
giữa hành lang, một gia nhân đang đi tới, anh ta cúi chào rồi quay lưng
ngay khi trông thấy chúng tôi. Ông Nam tước không nói một lời, chỉ dẫn tôi
đi cho đến khi chúng tôi vào một căn phòng trải thảm rơm, trên một bức
tường treo đầy gương soi. Đây là phòng thay áo quần. Bức tường bên kia
kê nhiều tủ, các cánh cửa tủ đều đóng kín.
Tay tôi run vì lo sợ, nhưng nếu ông Nam tước có để ý thì ông ta cũng
không nói gì. Ông để tôi đứng trước dãy gương rồi đưa tay tôi lên môi, tôi
tưởng ông ta hôn tay tôi, nhưng ông ta chỉ đưa lưng bàn tay tôi chạm vào
những sợi râu trên mặt ông, rồi làm một việc tôi thấy rất kỳ cục, ông ta kéo
tay áo của tôi lên khỏi cổ tay, rồi hít mùi thơm trên da thịt tôi. Râu của ông
ta chích vào tay tôi, nhưng tôi không có cảm giác gì hết. Hình như tôi
không còn cảm thấy gì hết, tình trạng của tôi khi ấy như thể tôi bị chôn vùi
dưới lớp vỏ lo sợ, hoang mang, khủng khiếp…rồi ông Nam tước lôi tôi ra
khỏi cơn lo sợ kinh hoàng ấy bằng cách đi ra phía sau lưng tôi, đưa tay tới
trước ngực để tháo sợi dây Obujime của tôi ra. Đấy là sợi dây buộc dải
khăn quàng của tôi.
Tôi hoảng hốt khi biết ông Nam tước có ý định cởi áo của tôi ra. Tôi cố nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.