ĐỜI KỸ NỮ - Trang 313

cứ khu vực geisha nào ở Nhật. Cứ nghĩ vào thời ấy, một giờ geisha phục vụ
giá khoảng 4 yen, và cái kimono đẹp nhất có thể bán 1.500 yen. Cho nên
nghe ra thì không phải là một số tiền lớn, nhưng phải nói rằng với số tiền
như thế này, một người lao động phải làm một năm mới có được.
Tôi phải thú nhận rằng tôi không biết gì nhiều về tiền bạc. Hầu hết geisha
đều tự hào không mang theo tiền mặt trên người, và mua các thứ bất kỳ họ
đi đến đâu. Ngay bây giờ ở tại New York City này, tôi cũng sống như thế.
Tôi vào mua tại các cửa tiệm biết tôi, các nhân viên ở đấy chỉ viết các thứ
tôi cần là đủ. Khi hoá đơn gởi đến vào cuối tháng, tôi có người phụ tá dễ
thương trả tiền thay cho tôi. Cho nên anh thấy đấy, tôi không thể nói cho
anh biết tôi tiêu bao nhiêu tiền, hay là giá một chai nước hoa đắt hơn một tờ
tạp chí bao nhiêu. Cho nên tôi là người dở nhất trên trái đất này nói các
chuyện liên quan đến vấn đề tiền bạc. Tuy nhiên tôi muốn kể cho anh nghe
câu chuyện có lần người bạn thân của tôi đã nói với tôi – người mà tôi tin là
rất sành về vấn đề ông ta nói đến, vì ông ta là Thứ trưởng Bộ tài chánh
Nhật trong một thời gian dài thập niên 1960. Ông ta nói tiền bạc thường
mất giá năm này so với năm trước, và vì thế mà mizuage của Mameha năm
1929 có giá hơn của tôi vào năm 1035, mặc dù giá của tôi là 11.000 yen,
còn của Mameha đâu khoảng 7.000 hay 8.000 yen gì đó.
Dĩ nhiên vào thời tôi bán mizuage, kỷ lục này không thành vấn đề. Ai cũng
biết tôi đã có kỷ lục mới, và kỷ lục này giữ mãi cho đến năm 1951, khi
Hatsumiyo phá kỷ lục – theo tôi, cô ta là người geisha vĩ đại nhất của thế
kỷ 20. Thế nhưng theo người bạn Thứ trưởng Tài chánh của tôi, kỷ lục của
Mameha mới là kỷ lục đích thực duy trì cho đến thập niên 1960. Nhưng
cho dù kỷ lục thực thuộc về tôi, hay thuộc về Hatsumiyo, hay thuộc về
Mameha – hay thậm chí thuộc về Mamemitsu vào thập niên 1890 – thì anh
cũng có thể tưởng tượng ra được hai bàn tay múp míp của bà Mẹ ngứa
ngáy như thế nào khi bà ta nghe số tiền kỷ lục này.
Hiển nhiên vì thế mà bà ta nhận tôi làm con. Tiền bán mizuage của tôi quá
nhiều, dư sức trả nợ của tôi cho nhà kỹ nữ. Nếu bà mẹ không nhận tôi làm
con, một phần số tiền ấy sẽ rơi vào tay tôi – và anh có thể tưởng tượng ra
cảnh bà Mẹ nghĩ sao về chuyện này. Khi tôi trở thành con gái của nhà kỹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.