ĐỜI KỸ NỮ - Trang 314

nữ, nợ nần của tôi không còn nữa, vì nhà kỹ nữ phải gánh lấy hết. Nhưng
tất cả lợi tức của tôi đều nhập vào nhà kỹ nữ hết, không những chỉ lúc ấy
thôi, lúc tôi bán mizuage, mà mãi mãi sau này nữa.
Kể đến những giây phút trọng đại trong đời của người geisha, thì giờ phút
bán mizuage là giây phút được xếp vào loại trọng đại. Việc bán mizuage
của tôi diễn ra vào đầu tháng Bảy năm 1935, khi tôi được 15 tuổi. Sự việc
bắt đầu vào buổi chiều khi bác sĩ Cua và tôi uống sakê để làm nghi thức
ràng buộc hai chúng tôi lại với nhau. Lý do làm nghi thức này là mặc dù
việc bán mizuage sẽ xong chóng vánh, nhưng bác sĩ Cua vẫn duy trì việc
bảo trợ mizuage của tôi cho đến hết đời ông ta – không phải việc này sẽ
cho ông ta đặc ân gì đâu anh nhớ cho việc này. Nghi thức được diễn ra tại
phòng trà Ichiriki, trước sự hiện diện của bà Mẹ, bà Dì, và Mameha. Bà chủ
phòng trà Ichiriki cũng đến dự, và ông Bekku, thợ may của tôi – vì người
thợ may luôn luôn tham gia vào các nghi thức thuộc loại này, đại diện cho
quyền lợi của người geisha. Tôi mặc bộ đồ đúng quy cách nhất của người
tập sự mặc, chiếc áo có hình năm cái vương miện đen và cái áo lót màu đỏ,
là màu của sự bắt đầu mới mẻ. Mameha dặn tôi phải xử sự cho thật nghiêm
trang, như thể tôi không nghĩ gì đến chuyện vui cười. Vì trong lòng lo lắng,
nên tôi thấy dễ dàng làm ra vẻ nghiêm nghị khi tôi đi dọc theo hành lang
của phòng trà Ichiriki, với chiếc kimono dài phủ gót.
Sau khi xong nghi thức, tất cả chúng tôi đến nhà hàng ăn có tên là Kitcho
để ăn cơm tối. Việc này cũng là việc quan trọng, tôi nói ít và ăn cũng ít.
Ngồi trong bữa ăn, bác sĩ Cua có lẽ đã bắt đầu nghĩ đến giây phút sắp đến,
và chưa bao giờ tôi thấy có người đàn ông nào đáng chán như thế. Suốt bữa
ăn tôi cứ nhìn xuống, để tỏ ra mình thơ ngây trong trắng, nhưng mỗi lần tôi
liếc mắt nhìn trộm ông ta, tôi thấy ông nhìn xuống qua cặp kính như người
đang tham dự buổi họp làm ăn.
Sau khi ăn xong, ông Bekku đưa tôi đi bằng xe kéo đến một quán trọ thật
đẹp nằm trong khuôn viên của đền Nazen-ji. Ông ta đã đến đây trước hồi
nãy để thu xếp quần áo cho tôi trong căn phòng bên cạnh quán ăn. Ông ta
giúp tôi cởi áo kimono để thay một cái áo bình thường, loại này cũng có
khăn quàng lưng nhưng không có đồ chêm ở nút buộc – vì đồ chêm sẽ làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.