ĐỜI KỸ NỮ - Trang 316

không ai giải thích cho tôi biết lý do tại sao. Tôi nghĩ nên giữ im lặng hoặc
không cám ơn ông bác sĩ đã rất cẩn thận lót khăn dưới người tôi, nhưng
thốt nhiên tôi buộc miệng hỏi:
- Máu gì thế? - Giọng tôi khàn khàn vì cổ họng tôi khô khốc.
Bác sĩ Cua bèn giảng cho tôi nghe rằng “màng trinh” của tôi sẽ chảy máu vì
bị rách - rồi vì cái này cái nọ đủ thứ - nhưng tôi vẫn không hiểu ất giáp gì
hết – tôi nghĩ chắc vì quá lo sợ khi nghe nói thế, nhưng tôi đã nhổm người
lên trên nệm, vì ông bác sĩ đưa tay để lên vai tôi, ấn nhẹ tôi nằm xuống.
Tôi nghĩ như thế này chắc làm cho đàn ông mất hết hứng thú khiến họ
không làm những việc họ định làm nữa, nhưng ông bác sĩ không phải là
loại đàn ông đó. Khi ông đã giải thích cho tôi nghe xong, ông nói với tôi:
- Đây là lần thứ hai tôi có cơ hội thu mẫu máu của cô. Tôi cho cô xem nhé?
Tôi nhận thấy ông ta đến đây không những chỉ với cái xách da đựng đồ ở
lại đêm, mà còn thêm một cái vali nhỏ nữa. Bác sĩ tìm xâu chìa khóa trong
túi quần móc trong tủ. Ông mang đến, mở nắp vali ra nửa chừng như cái
thùng trưng bày hàng hóa. Cả hai bên vali đều có kệ để những chai lọ thuỷ
tinh nhỏ có nắp đậy kín và có dây giữ cho chúng đứng yên tại chỗ. Trên cái
kệ ở bên dưới là vài thứ dụng cụ như kéo, nhíp, nhưng phần lớn chỗ trogn
vali đều chất đầy chai lọ nhỏ, có lẽ nhiều đến bốn hay năm chục cái. Ngoại
trừ một vài cái còn để không nằm trên kể cao nhất, còn bao nhiêu đều đựng
đồ gì đấy, nhưng tôi không biết là cái gì. Chỉ khi ông bác sĩ đem cây đèn
trên bàn đến, tôi mới thấy được những cái nhãn trắng trên đầu mỗi chai,
nhãn có ghi tên nhiều geisha. Tôi thấy có tên Mameha ở đấy, cũng như có
tên của cô geisha tuyệt vời Mamekichi. Tôi còn thấy nhiều tên geisha quen
khác nữa, kể cả tên cô bạn Korin của Hatsumono.
- Cái chai này – ông bác sĩ nói, vừa lấy cái chai - thuộc về cô đây.
Ông ta viết tên tôi sai, cái nét ri trong chữ Sayuri khác với tên của tôi.
Nhưng trong chai đựng một thứ gì co lại giống như trái mận dầm giấm,
nhưng nó có màu nâu hơn là màu tía. Ông bác sĩ mở nút chai, và dùng nhíp
để kẹp nó ra.
- Đây là miếng gạc đã thấm máu của cô - ông ta nói – khi cô bị rách chân,
chắc cô còn nhớ, tôi thường không giữ máu của bệnh nhân, nhưng tôi…bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.