ĐỜI KỸ NỮ - Trang 317

cô hớp hồn. Sau khi thu cái mẫu này, tôi quyết định thế nào cũng phải mua
mizuage của cô. Tôi nghĩ, chắc cô nhất trí với tôi đây là loại mẫu máu bất
thường, vì không những tôi có mẫu máu mizuage của cô, mà còn có mẫu
máu do vết cắt nơi chân cô cách đây mấy tháng nữa.
Tôi cố giấu sự ghê tởm của tôi đi, trong khi ông bác sĩ chỉ cho thấy nhiều
chai lọ khác, kể cả chai của Mameha. Chai của cô ấy không phải đựng
miếng gạc, mà một miếng đệm nhỏ bằng vải trắng dính màu đỏ gạch và
cứng ngắc, ông bác sĩ Cua có vẻ rất thích thú thứ mẫu này, nhưng tôi thì…
tôi nhìn vào các thứ ấy để tỏ ra lịch sự, nhưng khi bác sĩ Cua không để ý,
tôi quay mắt đi chỗ khác.
Cuối cùng, ông ta đóng vali lại, để sang một bên rồi tháo kính ra, xếp lại,
để trên bàn gần đấy. Tôi sợ cái giây phút ấy xảy đến, và quả vậy, ông bác sĩ
Cua kéo hai chân tôi hở ra và quỳ vào giữa hai chân tôi. Tôi thấy tim tôi
đập nhanh như tim con chuột. Khi ông bác sĩ mở dải thắt lưng trên áo ông
ta ra, tôi nhắm mắt lại và đưa tay lên che miệng, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là
nên giữ bình tĩnh cho đến giây phút cuối cùng, cho nên tôi để bàn tay
xuống một bên đầu.
Tay ông bác sĩ sờ quanh một lát, làm cho tôi cảm thấy khó chịu như lần ông
bác sĩ trẻ tóc bạch kim sờ cách đây mấy tuần. Rồi ông hạ người xuống trên
người tôi. Tôi cố sức nghĩ ra một biện pháp gì đó để khỏi nghĩ đến việc
này, nhưng không làm sao giữ được mình khỏi có cảm giác “con lươn” của
ông bác sĩ – như Mameha đã gọi – chui vào bên trong giữa hai chân tôi.
Ngọn đèn vẫn còn cháy, tôi cố tìm trên trần nhà có cái gì nhìn cho khỏi
nghĩ đến chuyện này, nhưng ông bác sĩ đẩy thật mạnh đến nỗi đầu tôi lăn ra
khỏi gối. Tôi không biết làm gì với hai tay, nên tôi nắm chặt lấy cái gối và
nhắm nghiền mắt lại. Sau đó, tôi cảm thấy trên người tôi có sự hoạt động
rất mạnh, đồng thời bên trong của tôi cũng có sự hoạt động mạnh. Chắc là
máu chảy ra nhiều, vì tôi ngửi thấy mùi tanh. Tôi nhớ là ông bác sĩ đã trả
giá rất nhiều tiền để có được cái đặc ân này, và tôi nhớ khi ấy tôi mong sao
ông ấy được vui sướng hơn tôi. Tôi chỉ cảm thấy khó chịu như thể có người
cầm cái dũa, dũa tới dũa lui bên trong tôi cho đến khi tôi chảy máu.
Cuối cùng con lươn không tổ đánh dấu lãnh thổ của nó, tôi nghĩ thế, còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.