ĐỜI KỸ NỮ - Trang 332

tôi luôn cảm thấy rằng giữa chúng tôi đã có cái “en”. Trên những chặng
đường đời của tôi, ở đâu cũng có bóng dáng của Nobu hiện ra. Nhưng có
thể nào trong số những bài học tôi đã học, bài khó nhất đang nằm ngay
trước mắt tôi? Phải chăng tôi phải ném cái điều tôi hy vọng vào một chỗ
nào đấy cho mọi người đừng thấy, và ngay cả tôi nữa cũng đừng thấy?
- Sayuri, về nhà đi – Mameha nói với tôi – về mà chuẩn bị cho công việc
buổi tối. Chỉ có công việc mới làm cho ta khỏi thấy chán nản.
Tôi ngước mắt nhìn cô ấy định biện minh cho mình lần cuối cùng, nhưng
khi thấy nét mặt của cô ấy, tôi nghĩ tốt hơn là nghe theo lời cô ấy. Tôi
không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng cô ấy có vẻ đang nhìn vào cõi hư vô,
khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, hai bên khoé mắt và khóe miệng hiện lên
những đường nhăn do suy tư mà có. Rồi bỗng cô ấy buông tiếng thở dài,
đưa mắt xuống tách trà, tôi thấy ánh mắt chứa đựng nhiều đắng cay.
Người phụ nữ sống trong một ngôi nhà đồ sộ có thể tự hào về đồ đạc sang
trọng trong nhà, nhưng khi bà ta nghe tiếng lửa nổ lách tách trong lò, bà ta
bỗng nhận ra ngay tức khắc rằng ngọn lửa là thứ nhỏ nhất nhưng là thứ có
giá trị nhất. Trong những ngày sau lần tôi và Mameha nói chuyện với nhau,
tôi bắt đầu cảm thấy đời tôi tàn lụi dần, và khi tôi phấn đấu cố tìm cho mình
cái gì còn có thể khêu gợi lên sự sống cho tôi sau ngày ông Nobu làm
danna cho tôi, tôi xin thú thật là tôi bó tay thất bại. Một buổi tối trong khi
tôi quỳ bên bàn trong phòng trà Ichiriki, cố sức để khỏi nghĩ đến hoàn cảnh
đau khổ của mình, tôi bỗng nghĩ đến một đứa bé bị lạc trong cánh rừng phủ
đầy tuyết, và khi tôi ngước mắt nhìn lên những người đàn ông tóc bạc mà
tôi đang hầu hạ mua vui, họ trông rất giống như những cây bị tuyết phủ trên
ngọn, đến nỗi tôi bỗng cảm thấy hoảng hốt như thể tôi là con người duy
nhất còn sống trên trái đất.
Những buổi tiệc duy nhất làm cho tôi có tin tưởng rằng cuộc đời vẫn còn
mục đích đáng sống, là những buổi tiệc có giới nhà binh đến dự. Lúc ấy là
vào năm 1938, hàng ngày chúng tôi thường xem báo chí viết về cuộc chiến
ở Mãn châu, và hàng ngày chúng tôi thường nghe nói đến đoàn quân viễn
chinh của chúng tôi bằng những cái tên như là Cơm Hộp Mặt trời mọc -
giữa hộp cơm có nhét trái mận dầm giấm, trông như lá cờ Nhật. Nhiều thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.