ĐỜI KỸ NỮ - Trang 346

thoảng có những buổi chiều tôi đi chơi, kể cả những buổi đi chơi rất kỳ cục
như đi theo một người đàn ông vào thăm anh ông ta trong bệnh viện.
Nhưng còn phần những thay đổi mà tôi mong đợi - Những buổi trình diễn
múa đặc sắc được danna của tôi trả tiền, những món quà tặng hậu hĩnh,
thậm chí được nghỉ ngơi một hai ngày có lương – thì ôi thôi, không bao giờ
có chuyện này xảy ra. Đúng như lời bà Mẹ nói. Giới quân nhân không
chăm lo cho geisha bằng giới thương nhân hay giới quý tộc.
Có thể ông Tướng mang lại cho đời tôi rất ít sự thay đổi, nhưng quả thật sự
liên kết của ông ta với nhà kỹ nữ thật vô giá ít ra theo quan điểm của Mẹ là
như thế. Ông bao hết nhiều thứ chi phí của tôi như một danna thường làm,
kể cả chi phí học tập của tôi, phí đăng ký hàng năm, tiền thuốc men…thậm
chí những thứ tôi không ngờ tới, bí tất, có lẽ thế. Nhưng quan trọng hơn
hết, chức vụ mới của ông ta làm Giám đốc Nha quân nhu, theo lời của
Mameha, cho nên ông ta có thể làm cho chúng tôi những việc mà không
một ông danna nào khác làm được. Ví dụ như bà Dì bệnh vào đầu tháng ba
năm 1939, chúng tôi rất lo sợ cho bà, các bác sĩ đều chịu, nhưng sau một
cuốc điện thoại gọi đến cho ông Tướng, một ông bác sĩ giỏi từ bệnh viện
quân y ở Kamigyo Ward đến nhà chúng tôi, cho Dì một gói thuốc và thế là
bà lành bệnh. Cho nên, mặc dù ông Tướng không thể gởi tôi đến Tokyo để
trình diễn múa, hay tặng tôi những viên đá quý, không ai trách ông ta
không giúp đỡ nhà kỹ nữ chúng tôi. Ông ta thường xuyên gởi đến cho
chúng tôi trà, đường, cũng như chocolat, món ăn hiếm hoi ở Gion. Và dĩ
nhiên bà mẹ sai lầm trong việc tiên đoán chiến tranh chấm dứt trong vòng
sáu tháng. Chúng tôi không biết khi nào chấm dứt chiến tranh, nhưng
chúng tôi cũng chưa biết khi nào sẽ đến những năm đen tối.
Suốt cả mùa thu thời gian ông Tướng làm danna của tôi, Nobu không mời
tôi đến những nơi tôi thường hầu vui ông ta. Rồi sau đó, tôi nghe ông
không đến phòng trà Ichiriki nữa. Tôi không biết ông ta có lý do gì không
ngoài lý do tránh mặt tôi. Bà chủ phòng trà Ichiriki thở dài, đồng ý với ý
kiến của tôi. Vào năm mới, tôi viết tấm thiệp chúc tết gởi đến cho Nobu,
như tất cả các thân chủ của tôi, nhưng ông ta không trả lời. Bây giờ nhìn lại
chuỗi ngày đã qua vào thời gian ấy, tôi nhớ lại công việc lúc ấy một cách dễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.