ĐỜI KỸ NỮ - Trang 418

- Nói sao được, câu chuyện dài dòng lắm, vả lại chắc quý vị không tin đâu.
- Đại láo rồi – tôi nói.
Thực ra tôi không gọi Bí Ngô là nói láo. Trở lại thời trước khi Gion đóng
cửa, chúng tôi thường chơi trò chơi có tên là “Đại láo”, trong trò chơi này,
mỗi người kể hai câu chuyện, chỉ một chuyện là láo thôi. Sau đó những
người khác cố đoán chuyện nào thực, chuyện nào láo, người đoán sai bị
uống một ly sakê.
- Tôi không chơi – Bí Ngô nói.
- Kể chuyện về cá cũng được – Mameha nói – rồi cô sẽ được miễn kể
chuyện khác.
Bí Ngô có vẻ không thích nhưng sau khi thấy Mameha và tôi quắc mắt
nhìn, cô ta bèn kể.
- Thôi được rồi, chuyện như thế này. Tôi ra đời ở Sapporo, ở đấy có một
ngư ông một hôm đánh được một con cá trông rất kỳ lạ, nó có thể nói được
tiếng người.
Mameha và tôi nhìn nhau bật cười.
- Các cô cứ cười – Bí Ngô nói – nhưng đây là chuyện thật.
- Được rồi, kể tiếp đi Bí Ngô – ông Chủ tịch nói – chúng tôi lắng nghe đấy.
- Được thôi, chuyện xảy ra tếp theo như thế này: người đánh cá đem con cá
ra để rửa cho sạch, và nó phát ra tiếng nghe như tiếng người nói, nhưng bác
đánh cá không hiểu gì hết. Ông ta bèn gọi những người ngư phủ khác đến
thật đông, và họ lắng nghe một lát. Một lát sau, con cá gần chết vì nằm
ngoài nước quá lâu, cho nên họ quyết định làm thịt con cá. Nhưng bỗng
nhiên có một ngư ông khác xăm xăm đi vào, ông ta nói ông ta nghe hiểu
được những tiếng con cá nói, vì nó nói tiếng Nga.
Tất cả chúng tôi đều phá ra cười vang, thậm chí ông Thứ trưởng cũng
nhếch mép cười nho nhỏ. Khi chúng tôi ngớt cười, Bí Ngô nói tiếp:
- Em biết quí vị không tin, nhưng đây là chuyện thật!
- Tôi muốn biết con cá nói gì – ông Chủ tịch nói.
- Nó gần chết cho nên nó chỉ thì thào…Và khi lão ngư phủ cúi sát người
xuống để tai vào môi nó...
- Cá không có môi! – tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.