ĐỜI KỸ NỮ - Trang 428

tôi làm thế vì lòng tôi đau khổ, nhưng vô tình tôi cũng làm cho ông Chủ
tịch đau khổ. Và phải chăng ông nghĩ đến sự vắng mặt của Bí Ngô? Tôi
không tin ông ta muốn khóc vì nghe Bí Ngô bị bệnh, hay là vì chuyện gì
như thế, nhưng có lẽ tôi đã gợi lên trong ông lòng trắc ẩn. Tôi chỉ biết khi
tôi múa xong là ông hỏi đến Bí Ngô, và khi nghe cô ấy bị bệnh, ông ta ra
về. Tôi không tin có chuyện như thế được. Nếu quả thật ông Chủ tịch có
cảm tình với Mameha, đương nhiên tôi không ngạc nhiên. Nhưng còn Bí
Ngô? Tại sao ông Chủ tịch mơ ước một người…một người thiếu tế nhị như
thế?
Bất kỳ người phụ nữ nào thông minh cũng đều mất hết hy vọng trước thời
cuộc lúc bấy giờ. Thời ấy, ngày nào tôi cũng đến nhà người bói toán và
xem niên lịch để biết vận mạng mình ra sao. Dĩ nhiên người Nhật chúng tôi
đã sống trong một thập niên không dám hy vọng. Tôi không ngạc nhiên khi
thấy mình cũng mất hết hy vọng như mọi người. Nhưng ngược lại, nhiều
người tin rằng có ngày đất nước chúng tôi sẽ vươn lên. Và tất cả chúng tôi
đều nghĩ rằng, nếu chúng tôi không cố vươn lên khỏi đống đổ nát, thì đất
nước chúng tôi sẽ không bao giờ đổi thay. Mỗi lần đọc báo, tôi thấy một số
cửa hàng làm đồ phụ tùng xe đạp trước chiến tranh bây giờ bắt đầu làm lại
như thể chiến tranh không xảy ra. Tôi tự nhủ lòng, nếu tổ quốc tôi vươn lên
được khỏi thung lũng tối tăm, thì tôi cũng sẽ hy vọng vươn lên khỏi thung
lũng tối tăm của tôi.
Từ đầu tháng ba năm ấy cho đến hết mùa xuân Mameha và tôi bận bịu công
việc về Vũ khúc cố đô, vũ khúc này được trình diễn trở lại lần đầu kể từ khi
Gion bị đóng cửa vào những năm cuối của cuộc chiến. Và trong những
tháng này, ông Chủ tịch và Nobu cũng bận công việc, cho nên họ chỉ đưa
ông Thứ trưởng đến Gion có hai lần. Rồi bỗng một hôm vào tuần đầu tháng
sáu, tôi được tin nhắn cho biết công ty đồ điện Iwamura yêu cầu tôi tối đó
đến phòng trà Ichiriki cho sớm. Tôi đã có chỗ hẹn đăng ký trước đó mấy
tuần, nên không vắng mặt được, cho nên khi tôi mở cửa phòng tiệc ở phòng
trà Ichiriki, thì tôi đã trễ mất nửa giờ rồi. Nhưng tôi ngạc nhiên thấy rằng
đáng lẽ mọi người đã ngồi quanh bàn tiệc, thì tôi chỉ thấy có ông Nobu và
ông Thứ trưởng thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.