ĐỜI KỸ NỮ - Trang 454

càng chưa khi dấn thân vào tình huống khó khăn này. Ông Thứ trưởng
chống một tay để nhổm người lên, rồi lấy tay kia kéo vạt áo kimono của tôi
lên, mấy ngón tay cọ vào da thịt trên đùi tôi. Như một phản xạ tự nhiên, tôi
đưa tay lên vai ông ta như muốn đẩy ông ta đi…nhưng bỗng hình ảnh ông
Nobu hiện ra trong óc tôi, tôi nghĩ đến chuyện Nobu sẽ làm danna của tôi
và tôi sẽ sống cả một cuộc sống vô vọng, cho nên tôi cất tay đi, để lại trên
chiếu. Bàn tay ông Thứ trưởng mò lên cao dần trên đùi tôi, không thể nào
không có cảm giác được. Tôi cố quên đi bàn tay của ông bằng cách nhìn ra
phía cửa. Có lẽ cửa sẽ mở trước khi ông Thứ trưởng đi xa hơn, nhưng ngay
khi ấy, tôi nghe tiếng sợi dây thắt lưng mở ra lích kích, rồi tiếng sợi dây kéo
trên quần kéo ra, và một lát sau, ông ta đẩy vào trong tôi. Bất giác tôi cảm
thấy mình là cô gái 15 tuổi trở lại, vì tôi xót xa nhớ cái ngày bán thân cho
ông bác sĩ Cua. Thậm chí tôi còn nghe tôi khóc thút thít nữa. Ông Thứ
trưởng chống trên hai cùi tay, sát mặt vào với mặt tôi. Tôi thấy mặt ông ta
qua khoé mắt. Khi nhìn mặt ông ta gần như thế này, với cái quai hàm chìa
ra phía mặt tôi, tôi thấy ông ta có vẻ thú vật hơn là người. Và thậm chí điều
này còn chưa phải tệ nhất, và khi quai hàm ông ta chìa ra như thế, môi dưới
ông ta trông như cái tách đựng đầy nước dãi. Không biết có phải vì ông ta
ăn mực không mà nước dãi của ông có màu xám sền sệt khiến tôi nghĩ đến
chất dơ nằm trên cái thới làm cá.
Khi tôi mặc áo sáng nay, tôi đã nhét nhiều giấy lau ở phía sau dải thắt lưng.
Tôi không nghĩ đến chuyện phải dùng chúng cho đến bây giờ, tôi muốn lấy
chúng ra để lau mặt khi nước dãi của ông ta chảy vào mặt tôi. Thế nhưng,
thân hình ông ta quá nặng. Tôi không thể nào đưa tay ra phía sau dải thắt
lưng được. Tôi cố thử, và mỗi lần thế, tôi thở hổn hển, và tôi sợ ông Thứ
trưởng hiểu lầm tôi đang sung sướng – hay có thể ông ta hiểu thật, và dĩ
nhiên ông hoạt động mạnh lên, và lúc này thì nước dãi của ông tuôn ra như
sóng trào, tôi nghĩ thế nào chúng cũng chảy xuống mặt tôi như nước suối.
Tôi chỉ còn việc nhắm mắt chờ đợi thôi. Tôi cảm thấy đau đớn như đang
nằm dưới lòng một chiếc thuyền nhỏ, bị sóng dồi lên dồi xuống, đầu lắc lư
va vào mạn thuyền. Thế rồi bỗng dưng ông Thứ trưởng rên lên một tiếng và
nằm yên một hồi lâu, đồng thời tôi cảm thấy nước dãi của ông chảy xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.