ĐỜI KỸ NỮ - Trang 453

- Sàn ván sân khấu quá dơ. Ông đến lấy chiếc chiếu trên đống chiếu mang
tới đây.
- Chúng ta cùng đến đó – ông Thứ trưởng nói.
Nếu chúng tôi nằm trên đống chiếu trong góc nhà hát thì Nobu mở cửa, ông
ta sẽ không thấy chúng tôi.
- Không, đừng nằm ở đấy. Ông hãy đem chiếu đến đây thôi.
Ông Thứ trưởng làm theo ý tôi yêu cầu, rồi đứng yên nhìn tôi. Mãi cho đến
khi ấy, tôi vẫn còn lo ngại có chuyện gì xảy ra có thể ngăn tôi lại, nhưng
đến lúc ấy, tôi thấy chẳng có gì ngăn cản chúng tôi được nữa. Thời gian
như ngừng trôi. Khi tôi tuột chân ra khỏi đôi hài để đứng vào chiếu, tôi thấy
chân tôi như chân của ai khác.
Liền khi đó ông Thứ trưởng tháo giày ra bước vào chiếu, quàng tay quanh
tôi để mở nút trên dải thắt lưng của tôi ra. Tôi không biết ông ta nghĩ gì,
nhưng tôi không muốn cởi áo kimono ra. Tôi đưa tay ra sau lưng chặn ông
lại. Sáng nay khi mặc áo, tôi chưa có quyết định dứt khóat, nhưng để chuẩn
bị trước, tôi đã mặc cái áo lót màu xám tôi không thích – để phòng có bị
vấy bẩn – và mặc ra ngoài chiếc kimono bằng lụa có màu xanh và màu tím,
cũng như thắt dải thắt lưng bạc dùng đã lâu ngày rồi. Còn đồ lót, tôi vấn
cao chiếc koshimoki – vải quấn quanh mông – lên trên eo, để phòng khi tôi
dụ được ông Thứ trưởng, ông ta có thể dễ dàng vào trong tôi. Khi thấy tôi
kéo tay ông ta ra, ông đứng ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi đoán ông ta
tưởng tôi ngăn cản, nhưng khi thấy tôi nằm xuống chiếu, ông ta vui sướng
trở lại. Chiếu không phải là chiếu nệm, mà là chiếu rơm đơn sơ, nên tôi
cảm thấy sàn ván cứng ngắc dưới lưng. Tôi đưa tay kéo áo kimono và áo
lót lên cao sang một bên để cho hai chân phô ra tận đầu gối. Ông Thứ
trưởng vẫn còn mặc quần, nhưng ông ta nằm chồm lên người tôi liền, khiến
cái nút sau dải thắt lưng cộm lên sau lưng tôi, tôi phải nâng mông lên cho
khỏi khó chịu. Đầu tôi phải nghiêng sang một bên vì tôi làm tóc theo kiểu
tsubushi shimada, kiểu búi tóc lên một cục phía sau gáy, nghĩa là nếu tôi
nằm ngửa đầu đè mạnh lên búi tóc, tóc sẽ hỏng ngay. Cách nằm như thế
này thật khó chịu, nhưng sự khó chịu này so với sự bất ổn, lo buồn trong
lòng tôi thì chẳng nghĩa lý gì. Bỗng thình lình tôi tự hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.