Ngày nào thị Nở cũng phải qua vườn nhà hắn hai ba lần, là vì qua vườn nhà
hắn có một lối đi nhỏ ra sông; trước kia, cả xóm vẫn dùng cái ngõ ấy để ra
sông tắm, giặt hay kín nước. Nhưng từ khi hắn đến người ta thôi dần, tìm
một lối khác đi xa hơn. Trừ thị Nở, thì đã bảo thị là người dở hơi, thị không
thích làm như kẻ khác. Quá tin ở người, quá tin ở mình liều lĩnh, bướng
bỉnh hay có lẽ chỉ không chịu rời thói quen. Nhưng hãy biết thị cứ đi ngõ
ấy và vẫn chẳng làm sao cả. Thế rồi quen đi. Có lần trong lúc Chí Phèo
ngủ, thị lại vào cả nhà hắn để rọi nhờ lửa nữa, có lần thị xin của hắn một ít
rượu về để bóp chân; hắn mải ngủ càu nhàu bảo thị rằng: ở xó nhà ấy,
muốn rót bao nhiêu thì rót, để yên cho hắn ngủ. Và lắm lúc thị ngạc nhiên:
sao người ta ghê hắn thế?
Chiều hôm ấy thị Nở cũng ra sông kín nước như mọi chiều. Nhưng chiều
hôm ấy, giăng lại sáng hơn mọi chiều, giăng tỏa trên sông và sông gợn biết
bao nhiêu gợn vàng. Những vàng ấy rung rinh mới trông thì đẹp, nhưng
trông lâu mỏi mắt. Gió lại mát như quạt hầu, thị Nở thấy muốn ngáp mà mí
mắt thì nặng dần, toan díp lại. Thị vốn có một cái tật không sao chữa được,
có lúc đột nhiên muốn ngủ, bất cứ ở đâu hay đang làm gì. Bà cô thị bảo thị
là một người vô tâm. Ngáp một cái, thị nghĩ bụng: hãy khoan kín nước, hãy
để lọ xuống ngồi nghỉ đây. Bởi vì thị đã luật quật đập đất từ trưa tới giờ.
Mà mấy khi được một nơi mát thế, mát rợn da rợn thịt, sung sướng quá!
Mát y như quạt hầu. Thị cởi áo ra ngồi tựa vào gốc chuối, dáng ngồi không
kín đáo, nhưng không bao giờ thị biết thế nào là lả lơi. Con người vô tâm,
không hay nghĩ xa xôi mà. Vả lại ở đây chẳng có ai. Chí Phèo đã về đâu,
mà hắn có về thì cũng say khướt đã ngủ từ nửa đường và tới nhà tức khắc
chúi đầu vào ngủ nốt. Hắn ra làm gì đây, cho có ra nữa thì đã sao? Thị
không thể sợ hắn có thể phạm đến thị bởi lẽ rất giản dị là thị chưa thấy ai
phạm đến thị bao giờ. Thật ra thì thị cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều đến thế.
Trong óc thị đã có một bóng đen lan rồi. Thị không ngồi thì không chịu
được.
Ngồi một lúc, thị thấy rằng: nếu cứ ngồi mãi thì ngủ mất. Nhưng thị đã ngủ
đến hai phần rồi. Và thị nghĩ: thì ngủ, ngủ thì đã làm sao! Về nhà thì cũng
chỉ ngủ, ngủ ngay đây cũng vậy. Bà cô đi theo hàng ít ra cũng dăm hôm