Nam Cao
Đôi lứa xứng đôi
Ma đưa
Hai đứa trẻ, lê la trong vườn, vừa làm cỏ vừa nói chuyện.
Hai đứa cùng gầy còm, cùng đen đủi, tóc mới nuôi chẳng
sửa chăm, quần áo rách vá nhiều chỗ và bẩn thỉu. Nhưng
nhìn kỹ, cả hai cùng rất có thể xinh xẳn được: chỉ cần
thêm cơm và sạch sẽ. Trinh, mười bốn tuổi. Hai mắt tròn,
đen và dịu dưới hai nét lông mày thiên nhiên nhỏ tắp, cong
và dài, như tỉa và vẽ lại; miệng nó nhỏ, múm mím, trông như hơi thụt vào
bên cạnh cái cằm nhô ra và đôi má tròn; trán nó dâm dấp bồ hôi, cái cười
của nó rất lành, giọng nói chậm và cung bực đều đều; nó hiền, hiền đến hơi
ngờ nghệch. Trạch kém chị hai tuổi, nhưng có vẻ tinh hơn. Người nhỏ
nhưng có thịt lẳn, da nhẵn, mỏng mặc dầu đen, đôi mắt nhanh nhẹn đáng
nhẽ sắc sảo, tiếc thay! Bệnh đau mắt hột làm cho những mí co hẹp lại và
lòng đen, lòng trắng lờ lờ ra nhiều rồi. Nó nói cười đều có chút mỉa mai:
một đôi khi, người ta ngạc nhiên vì những sự nhận xét của nó, rất ngộ
nghĩnh mà rất đúng.
Trạch ở chơi nhà dì ngoài bốn tháng nay, mới về quê chưa đầy tuần. Hai chị
em, lâu ngày xa cách bây giờ gần gũi, thấy yêu nhau tha thiết lắm. Làm hay
chơi chúng quấn quýt nhau suốt ngày. Trinh đã nghe chuyện tỉnh thành rồi.
Bây giờ đến lượt nó kể chuyện ở nhà cho Trạch. Có gì đáng nói? Phải đòn
phải chửi lắm cũng quen đi, không còn phải là những cái Trinh cho là quan
trọng; rước xách thì lâu nay chẳng có; Trinh hấp tấp đến ngay cái chuyện từ
trước đến nay chưa từng thấy: bà chúng suýt bị ma dìm xuống ao. Quả
nhiên, Trạch ngừng ngay chép [1] lại: nó mở to đôi mắt, “hừ” một tiếng,
như là không tin. Trinh đắc chí, nhe răng cười :
- Thật đấy. Không tin cứ hỏi bà mà xem!