Trạch mỗi lúc một thêm kinh ngạc; nó lo lắng bảo chị :
- Thế ra vườn nhà ta cũng có ma, chị nhỉ?
Trinh làm ra vẻ thành thạo :
- Chỗ nào mà chẳng có ma! Ngày xưa nó cũng đã chực dìm bà chánh hội,
chỉ một ly nữa là chết đấy.
- Thế hở, chị?
- Ừ. Mà cũng chỉ vừa chập tối đấy thôi. Bà ấy cắp rá gạo và xách cái nồi ra
ao. Xóc gạo, rửa nồi xong rồi, bà đặt cái rá gạo trên miệng nồi, định rửa tay
một cái rồi về. Tự nhiên cái nồi quay long lóc, cứ vừa quay vừa xa ra. Bà
đưa tay với. Nó buột đi mất. Sợ hãi, bà vội vàng xắn quần lội xuống đuổi
theo. Nó xa hơn. Bà đuổi mãi. Nó cứ cách tay bà độ một gang, nhưng bà
không sao với kịp. Nó cứ quay tít mãi, mà ra đã đến gần giữa ao. Nước đã
lên đến cổ, bà chánh vẫn còn đuổi mãi. May lúc ấy người nhà ra trông thấy.
Người ta nhảy bổ xuống, phải ba người mới kéo được bà lên: bà mê man,
cứ nhất định đòi ra vớt nồi. Chậm một phút nữa là bà chết.
Trạch lè lưỡi ra, mắt sợ hãi, lắc lắc cái đầu :
- Ghê quá nhỉ? Nghĩ mà lại lo.
- Việc chó gì mà lo! Số mình chưa chết thì bố nó cũng không làm gì nổi. Có
điều nó chỉ trêu ghẹo mình thế thôi. Tháng trước nhà nấu một nồi năm canh
bánh đa. Nó lẻn vào ăn lúc nào chả biết, thành ra lúc mình ăn, cá thì vừa
nhũn vừa tanh, bánh thì rản ra, như là canh thiu. Thế mà chỉ vừa múc ra bát
có một lúc, chỉ độ ăn giập bã trầu chứ có để lâu la gì đâu.
Trạch cứ ngớ người ra. Trinh nuốt bọt, cười, nhìn em. Trạch hỏi :
- Cái gì thế, chị?
- Nói đến canh bánh đa mà thèm!
Trạch cũng thấy mồm dần dần đầy nước dãi. Chúng nhịn đói từ trưa hôm
qua đến giờ. Giời làm đói kém, nhà nào cũng thế thôi: trưa nay một lùm
lùm bát, đợi đến trưa mai mới lại được một lùm lùm bát. Trạch, mấy tháng
ở nhà dì, cứ mỗi ngày ba bữa ăn đến tròn cái bụng, bây giờ đói quá. Càng
đói nó càng thương chị: chị nó chưa được ăn no bao giờ. Nhưng thương hại
thế thôi, chứ biết làm sao được? Bà thì già, mẹ thì túng, chúng nó còn lau