xuống. Trạch cúi, cố cúi nhưng vẫn chưa chao được. Trinh bỗng quắc mắt
lên. Nó nắm lấy cái cổ tròn tròn của em, dúi xuống. Trạch thét lên, Trinh
cười sằng sặc, càng dúi mạnh. Trạch chống lại. Trinh bóp cổ. Trạch lảo đảo.
Đầu nó gần sát nước. Nó vùng vẫy. Vô ích: Trinh khỏe quá, mà bùn thì sâu.
Nhưng có tiếng người láo quáo. Trinh giật mình, quay lại: một người đàn
bà vạt áo che đầu, đang thoăn thoắt đi về phía chúng. Trinh hoảng hốt dắt
tay em trèo lên đường, bảo nhau cùng chạy trốn. Trạch lờ mờ thấy một chút
băn khoăn; nó thoảng nhớ đến nhà, bảo chị :
- Đi về đi, chị Trinh đi.
Trinh vênh mặt lên, mắng nó :
- Thế thì mày hèn lắm! Thế thì mày hèn lắm!
Trạch sợ chị giận, im không nói nữa. Nó cúi đầu đi theo. Rồi bước chân nó
nhẹ thêm. Nó lại vui như trước. Chúng vừa đi vừa hát những câu hay quá,
chưa bao giờ chúng hát. Chúng hát đi hát lại, chỉ sợ rồi lại quên.
Bây giờ đến một cây vam. Thân thẳng và to, lá um tùm, ánh nắng không lọt
qua kẽ được. Trinh đứng lại. Trạch làm theo. Hai đứa cùng ngắm nghía :
- Cái cây này đẹp nhỉ!
- Ta trèo lên đây.
- Ừ, ta trèo lên cây vam này.
- Rúc vào đám lá kia thì thật mát.
- Mà kín đáo, đố còn ai trông thấy.
- Đố còn ai trông thấy!
- Chui giậu vào.
- Chui giậu vào, trèo lên.
Nhưng ba con chó rất to, xộc ra, nhe những cái răng trắng hớn. Chúng sủa
ầm ĩ, cắn những cái cột giậu tre sồn sột. Có con lấy chân trước cào cào đất.
Con nào cũng chực nhảy xổ vào chúng nó. Lại có tiếng người trong nhà
chạy ra. Trinh và Trạch sợ hãi, bỏ cây vam, chạy...
Bây giờ chúng ngừng lại trước một cái vườn tĩnh mịch. Giậu rất thưa, chỉ
khẽ rạch là chui vào được. Qua lỗ giậu, chúng thấy một cái nhà gianh, nhỏ
bé. Không thấy chó. Hình như cũng chẳng có ai ở nhà. Vừa tiện! Chúng
lẳng lặng ra hiệu cho nhau chui vào. Chúng nhìn ngơ ngác một lúc, rồi lại