Tôi ngập ngừng, nhìn vào một chỗ ngồi còn trống. Ông lý bẹp mồm nháy
mắt ra hiệu với tôi: “Cứ bắt”. Tôi miễn cưỡng phải nghe theo, nhưng
ngượng nghịu như bắt buộc phải dự vào một trò chơi quá trẻ con không
hợp với cái tuổi và cái nghề của mình đạo mạo. Con bài của tôi rút ở nọc,
vật lên một phần bài rồi, mỗi người nhằm phần mình vơ lấy. Ông chánh vơ
phần còn lại ném vào góc trống. Tôi nhìn theo, và rợn hẳn người: góc ấy tối
hẳn đi, nắm bài biến vào đấy, không còn trông thấy nữa. Cái đèn bị muội
đen che về phía giường ấy chăng? Ấy là cái óc chuộng khoa học của tôi cố
bám bíu lấy một cái gì để cắt nghĩa cái hiện tượng vô lý ấy. Nhưng con mắt
ngơ ngác của tôi gặp đôi mắt trừng trừng của ông Nhất; hình như ông muốn
bảo: “Ông phải bình tĩnh lại; ông đừng lộ vẻ kinh ngạc thế”. Tôi cúi mặt,
ngồi lặng lẽ, nhưng gần như ngạt thở. Sợ hãi, tức tối, hay chỉ vì cố đè nén
sự tò mò của mình thái quá?... Ông lý lên bài xong rồi, giục :
- Cái cụ nào, xin đánh đi cho.
Ông chánh hội, chẳng nói chẳng rằng, vật đến đét một con bài về chỗ trống.
Mắt tôi hoa chăng? Rõ ràng tôi thấy từ bóng tối rơi xuống hai con bài khác,
và một con thứ ba vật về khe đầu cánh. Ông Nhất ăn, và vất một con về khe
ông lý. Đến lượt ông này đánh cho tôi. Tôi bốc một con, chẳng còn tâm trí
nào xem có ăn được hay không, quăng cho ông chánh. Tôi chỉ nóng nảy
xem ông này đánh lại một lần thứ hai cho người chơi tổ tôm vô hình. Lần
này quân bài của ông chánh ném qua vẫn nằm trơ trọi một mình, không có
hai quân sa xuống tiếp. Tôi nghĩ bụng: “Cái phép lạ chỉ đến đây là phải
hết!” Nhưng ông Nhất bảo :
- Chú không ăn? Tôi bốc hộ.
Và ông rút một quân trong nọc ném vào chỗ “chú”. Tức thì hai con bài lại
kế tiếp nhau, từ khoảng không rơi xuống. Và một thoáng sau, một con nữa
vật về khe cụ Nhất... Tôi không còn sức nào chịu được! Đầu tôi quay
cuồng. Tôi phải dụi mắt hai ba lượt. Tôi lần tay vào túi áo pardessus. Họ
tưởng tôi tìm diêm thuốc. Quân bài đến khe tôi. Tôi không cần nhìn, rút
một con ở nọc ném cho ông chánh. Tôi thấy đây rồi. Và đột nhiên trong lúc
chẳng ai ngờ, tôi chĩa về góc chú Khì vô hình một cái đèn bấm. Ông Nhất
kêu lên. Ông chánh nắm vội lấy cổ tay tôi. Và “soạt” một tiếng, cả một nắm