Nam Cao
Đôi lứa xứng đôi
Giờ lột xác
Buổi chiều rất nặng nề. Giời oi bức lạ. Một gợn gió cũng
không. Vũ trụ như chín nẫu, âm ỉ tan ra thành một thứ
nước đặc, hâm hấp nóng. Người ta chìm trong cái nồng
nực ẩm ướt ấy như con sâu uể oải bơi trong quả thối.
Tuyên dâm dấp bồ hôi. Chàng thở nặng nề như đắm trong
một bể dầu nhớp và âm ấm. Thân thể rã rời, muốn rữa ra
cùng mọi vật. Trái tim, rụng giữa cảnh tàn phá ấy, đập khẽ và hấp tấp như
một kẻ thất vọng gần kiệt sức. Gân óc chùng ra. Ý nghĩ mất sáng suốt, hỗn
loạn như trong cơn sốt. Những đau đớn, phẫn uất, oán hờn bứt rứt quằn
quại trong một trái tim cũng bắt đầu thối luỗng.
Thao vẫn chưa về! Chàng nghĩ thế và thấy giời nực thêm lên chút nữa. Bao
nhiêu những việc xưa trở lại. Không phải từng việc - chàng đã mất sáng
suốt - nhưng mà tất cả. Tẩt cả rữa ra, tràn lên những nỗi đau đớn đang quằn
quại. Sự bứt rứt cứ mỗi phút một gấp nghìn lên, vì chàng còn không buồn
giẫy dọn. Không một cái đập tay, một không cái nghiến răng, không một
tiếng tục tằn. Đến cả một tiếng thở dài hay một tia mắt giận dữ cũng không
có nữa. Mắt chàng nặng trĩu đã dim díp rồi. Sự khổ não càng âm ỉ.
Âm ỉ nhiều giờ như thế. Vì đến tận chín giờ đêm, Thao mới về. Nàng cũng
chỉ còn là một cái xác rã rời. Một con người uể oải chứa nỗi day dứt tối tăm
của người tê liệt.
Tuyên tưởng cần giữ vẻ thản nhiên khinh bỉ. Sự rũ liệt của chàng xui chàng
thế. Và chàng nằm im, chỉ cố mở hai mắt to hơn ngó trần nhà. Thao cảm
thấy - rất nhanh - một sự dửng dưng khó chịu. Rất nhanh, vì nàng sẵn khó
chịu rồi. Nàng tưởng cần phải đáp lại bằng sự lặng thinh hờ hững. Nàng chỉ
hơi cau mặt.