Chẳng ai nói với ai, Thao lặng lẽ ngả mình bên Tuyên. Hai nỗi đau thầm
lặng cứ âm ỉ trong hai trái tim chín nẫu. Nỗi bực bội chất nặng thêm, cũng
như ngoài giời, sự oi bức thêm dày đặc.
Mọi vật sống trong sự đợi chờ. Sự đợi chờ bứt rứt một nỗi đau phải đến.
Của con dộng đón ngày biến thành ngài. Của con ve sắp trút lần da cứng để
non trẻ lại. Và của cái mầm sống sắp xé lòng mẹ để ra đời...
Giời nặng trĩu đợi một làn chớp mạnh.
Một tiếng sấm rung, lay chuyển sự yên lặng nặng nề. Vũ trụ run lên trong
một cái đau đớn đầy sảng khoái. Gió vùng nổi dậy vần đi cái khí nặng nẫu
người. Từng làn điện chớp quất không gian thanh thoát. Mọi vật đều thức
dậy. Và đầu tiên thức dậy cái dữ dội điên cuồng. Mây trút giận thành mưa.
Không khí vùng vằng, vặn cành, rứt lá.
Tuyên thấy gân, thịt mình sống lại, nỗi oán hờn rõ rệt ra, và bật lên một cử
chỉ phũ phàng giải thoát: chàng đạp mạnh Thao một cái. Tiếng sét đã nổ
rồi! Những lời giận dữ, những tiếng chua cay, những oán hận ghen tuông
được dịp trút ra như mưa như gió...
Rồi hai người cùng khóc. Hai người cùng thấy nhẹ lòng. Và cùng lịm đi
trong một giấc ngủ ngon lành, mát mẻ.
Mưa đã dứt, khi Tuyên bừng mắt dậy. Vừa mới sáng. Giời xanh và dịu như
ở ngày mới có giời. Không khí mát và trong. Cây cối, còn đọng mưa đêm,
tươi lại. Bên những lá dập những mầm cỏ, những búp non rướn lên cao.
Chim ríu rít như lần đầu chúng hót... Chàng thấy lòng êm dịu lạ. Người nhẹ
nhõm, như vừa tắm xong, thay một cái áo mỏng thênh thang. Một nụ cười
tự nhiên nở trên môi. Chàng ngồi dậy nhìn Thao. Mắt nàng còn đọng lệ tựa
giọt nước trong đượm lá. Nhưng mặt nàng bình tĩnh, tươi trẻ như cây cỏ
chung quanh. Khí lạnh làm da nàng trắng mát như hoa huệ. Chàng có cảm
tưởng như nàng lột xác để trẻ ra. Sung sướng, chàng cúi xuống, đặt trên
môi nàng một cái hôn; chàng thấy tươi mát như môi nàng còn trinh bạch.
Thao cười vẫn nhắm mắt, như một đứa bé cười với cơn mơ. Nàng đưa hai
cánh tay trần mát rượi lên vòng lấy cổ chàng. Hai người bâng khuâng như
mới bắt đằu sống sang kiếp khác.