ĐÔI MẮT
Nam Cao
www.dtv-ebook.com
Dì Hảo
Dì Hảo là con nuôi của bà tôi. Bố đẻ của dì chết đã lâu. Mẹ đẻ dì là bà
xã Vận, một người đàn bà bán bánh đúc xay, ngon có tiếng khắp làng Vũ
Đại. Tôi biết bà là vì hồi còn bé tôi rất ưa ăn bánh đúc. Có lẽ lúc sinh tôi ra,
ông trời đã định sẵn cho tôi một cái kiếp chẳng giàu sang, nên phú sẵn cho
tôi cái tính thích những món ăn rẻ tiền của những người nghèo túng. Lúc có
tôi thì nhà tôi chẳng còn nghèo. Thế mà tôi cứ thấy ăn cơm gạo đỏ, thổi khô
khô, với rau muống luộc chấm tương ngon hơn cơm tám với thịt đông; mà
cái bánh đúc xay nấu khéo còn đậm vị gấp nghìn lần cái bún tuy trắng, tuy
mềm nhưng nhạt bép. Mỗi sáng, tôi cầm hai xu mẹ phát cho, theo con ở đi
ra hàng: - hàng là một cái chợ nhỏ của làng tôi, họp ở ngay mặt đường, mỗi
sáng chỉ họp độ một giờ là tan - từ đằng xa, tôi đã thấy những người đàn bà
váy bạc phếch xúm xít quanh mẹt bánh đúc của bà xã Vận. Bà thái không
kịp bán. Tuy vậy mới trông thấy tôi bà đã ngừng dao, nhặt bốn tấm bánh
gói gọn ghẽ vào lá chuối, tươi cười đưa cho. Không phải bà thấy tôi ngộ
nghĩnh đáng yêu. Vì bà không thể quên rằng bà còn nợ bà tôi mấy chục
bạc. Cháu ngoại của một người chủ nợ kể cũng đáng cho người ta quý
trọng. Tôi đưa hai xu, ôm bốn tấm bánh về. Bà bán đúng một trinh một
tấm, mua nhiều hay ít thì cũng thế. Tấm bánh chẳng lấy gì làm to, so với
bánh người khác có phần hơi đắt. Nhưng mà ngon hơn. Cái bột xay rất
nhuyễn, vôi bỏ vừa, mịn chắc đấy, nhưng không nồng một tí nào, bẻ ra ăn
với cá bống kho ráo nước cho đến cong lên, dầm vào một tí tương cua thì
thật tuyệt! Về sau, ngọn gió đời đưa đẩy tôi trải qua rất nhiều cảnh huống:
vất vả nhiều, nhưng cũng có lúc phong lưu, có lúc tôi có thể thừa cách mà
hưởng tất cả các cao lương mỹ vị, nhưng chưa bao giờ tôi gặp một món ăn
không thể làm tôi quên được cái vị thanh đạm mà vẫn đậm đà của bánh đúc