tại thằng Lý Cường nóng tính không biết nghĩ trước nghĩ sau. Ai, chứ anh
với nó còn có họ kia đấy.
Chí Phèo chả biết họ hàng ra làm sao, nhưng cũng thấy lòng nguôi
nguôi. Hắn cố làm ra vẻ nặng nề, ngồi lên. Cụ Bá biết rằng mình đã thắng,
đưa mắt nháy con một cái, quát:
- Lý Cường đâu! Tội mày đáng chết. Không bảo người nhà đun nước,
mau lên!
Cụ dắt Chí Phèo đứng dậy, giục thêm vài tiếng nữa, và Chí Phèo chịu
đi; hắn chỉ cố khập khiễng cái chân như bị què. Là vì lúc ấy trong người
hắn rượu đã hơi nhạt rồi, không còn kêu gào chửi bới; và không còn nghe
kêu gào chửi bới, hắn thấy hình như không còn hăng hái nữa. Sự ngọt ngào
làm mềm nhũn. Vả lại những người đứng xem về cả rồi, hắn thấy hắn hình
như trơ trọi. Cái sợ cố hữu trong lòng thức dậy, cái sợ xa xôi thủa ngày xưa,
hắn thấy quả là táo bạo. Không táo bạo mà dám gây sự với cha con Bá
Kiến, bốn đời làm tổng lý. Và nghĩ thế, hắn thấy hắn cũng oai. Hắn làm cái
ông gì ở làng này? Không vây cánh, không họ hàng thân thích; anh em
không có, đến bố mẹ cũng không... Ồ, thế mà cũng dám độc lực chọi nhau
với lý trưởng, chánh tổng, bá hộ tiên chỉ làng Vũ Đại, chánh hội đồng kỳ
hào, huyện hào, Bắc Kỳ nhân dân đại biểu, khét tiếng đến cả trong làng
huyện. Thử hỏi đã có mặt nào trong cái làng hơn hai nghìn suất đinh này
làm được thế? Kể làm rồi có chết cũng cam tâm. Vậy mà không: Cái cụ Bá
thét ra lửa ấy lại xử nhũn, mời hắn vào nhà xơi nước. Thôi cũng hả, đã xử
nhũn thì hắn vào. Nhưng bỗng hắn lại hơi ngần ngại; biết đâu cái lão cáo
già này nó chả lại lừa hắn vào nhà rồi lôi thôi? Ờ mà thật, có thể như thế
lắm! Này nó hãy lôi ngay mấy cái mâm cái nồi hay đồ vàng đồ bạc ra
khoác vào cổ hắn, rồi cho vợ ra kêu làng lên, rồi cột cổ hắn vào, chần cho
một trận om xương, rồi vu cho là ăn cướp thì sao? Cái thằng Bá Kiến này,
già đời đục khoét, còn đớn cái nước gì mà chịu lép như trấu thế? Thôi dại
gì mà vào miệng cọp, hắn cứ đứng đây này, cứ lại lăn ra đây này, lại kêu