ĐÔI MẮT - Trang 161

đầu ăn, mặt hầm hầm. Bởi vì anh còn tức lắm. Nhưng càng tức càng ăn
khỏe. Tính anh thế. Không ăn, lấy sức đâu mà tức được? Đã tức thì phải ăn.
Anh ăn ngoàm ngoàm. Trông thô bỉ quá. Rõ thật cái vẻ của một người cục
súc. Chị cu làm như không buồn nhìn đến, nhưng trông thấy cả. Chị lộn
máu lên. Chị giận chồng chị quá. Cái anh chồng động cãi nhau là lại ăn thật
khỏe, làm như cãi nhau được thì lòng hả hê. Đích là nó cố ý trêu tức chị.
Chị uất người. Cổ chị có cái gì lấp hẳn. Thật ra thì nó chẳng động chạm gì
đến chị. Nó đi ăn cơm kia mà!… Chị trút giận vào đàn muỗi. Chị vừa chửi
vừa phát vào bắp chân đen đét. Chị trút giận vào thằng cu…

*

Thằng cu lại ngủ rồi. Chị đem nó lừa vào võng. Cái Viển cũng tắm

xong rồi. Nó đang phơi quần. Anh cu thì quẳng cái bát, đôi đũa xuống mâm
từ lúc nãy kia rồi. Bây giờ anh đang ngồi bắt tréo kheo, hất hàm lên,
nghênh trời.

Chị cu lại bên mâm. Chị nhắc cái niêu nhẹ nhõm. Chị nghiêng nó ra

ánh trăng, nhìn. Còn ba hột cơm ranh! Ăn chẳng bõ dính răng. Chị nguây
nguẩy đứng lên, bảo Viển:

- Viển! Mày vét nốt mà ăn đi.

Viển tưởng chị nhường cho nó. Nó là con ở nhưng cũng ra phết lắm,

không lẹp nhẹp; nhất là cái miếng ăn, miếng uống dù trong bụng đói đến
chết, ngoài mặt nó cũng làm ra không cần. Nó bảo:

- Chị ăn đi. Tôi không đói.

- Mày ăn đi.

- Tôi không ăn ạ!

- Không ăn thì đem trút xuống ao cho cá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.