ĐÔI MẮT - Trang 166

và kiếm tiền phong bao. Bao chè với cau của hắn, hắn đem đến rồi lại đem
về: có ông nào ngu đến nỗi lấy cau, chè của hắn? Người ta thừa biết hắn chỉ
có độc trọi một bao chè ấy, đem đi hết nhà này sang nhà nọ, xong mấy ngày
tết lại đem bán lại... Thế rồi độ mùng năm, mùng sáu, vợ chồng hắn lại đi
tua lần nữa, để xin bánh chưng thừa...

Cứ thế, hắn ỷ vào cái địa vị hèn hạ của mình để nhiễu người ta, và lấy

sự nhiễu được người ta làm khoái lắm. Nhiều người phải bực mình. Họ lại
còn bực mình vì cái cách hắn tưng nịnh những người rộng rãi và tỏ vẻ xấc
láo, bùng phỉu đối với những kẻ không lấy gì mà rộng rãi với hắn được.
Thật hắn đã vô liêm sỉ quá. Mỗi lần hắn đi khỏi, những người đàn bà nguýt
theo, chúm mỏ ra và lẩm bẩm:

- Giống mõ có khác! Không trách được người ta gọi là đồ mõ!... Trông

ghét quá!...

Người ta tưởng như ông trời đã cố ý sinh hắn ra như thế để mà làm

mõ; hắn có cái cốt cách của một thằng mõ ngay từ khi còn ở trong bụng
mẹ, và là mõ ngay từ ngày mới sinh...

*

Không! Lộ sinh ra là con một ông quan viên tử tế hẳn hoi. Và mới chỉ

cách đây độ ba năm, hắn vẫn còn được gọi là anh cu Lộ hiền như đất. Cờ
bạc không, rượu chè không, anh chỉ chăm chăm, chút chút làm để nuôi vợ,
nuôi con. Bố mẹ chết cả rồi. Chị cu thì y như con mài mại: lúc nào cũng
chửa. Vừa mới dạo nào, trông bụng chị to như cái thúng, rồi bẵng đi một
dạo không gặp chị, đến lúc gặp thì cái bụng chị đã lại mây mẩy rồi. Người
đàn bà mắn quá! Vườn đất hẹp. Gia sản không có gì. Anh cu Lộ chỉ độc nai
lưng ra cày thuê, cuốc mướn. Nói thế, nghĩa là nhà cũng túng. Nhưng túng
thì túng thật, mà bụng dạ anh ta khá. Anh chỉ làm mà ăn với nuôi vợ, nuôi
con, chứ không hề ăn trộm, ăn cắp của ai. Cái sự túng thiếu làm liều, anh
tịnh là không có. Nhà hàng xóm có con gà, con vịt chạy sang, hoặc buồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.