ĐÔI MẮT - Trang 179

Nó tất tưởi bế em chạy về. Bà lão hãi chó, lẽo đẽo đi theo cháu. Bà

phó trông thấy mà lộn ruột. Bà sa sả:

- Bà đừng theo đít nó thế. Bà cứ ngồi một chỗ rồi mà ăn cơm. Khiếp

thật thôi!

- Vơơơng!...

Bà lão "vâng" thành một tiếng rên. Bà vào nhà, ngồi xón vén vào một

xó, ngay xuống đất. Bà phó cất lấy con. Cái đĩ lụt cụt chạy xuống nhà dưới.
Một lát sau, tiếng đũa bát bắt đầu lạch cạch... Bà phó bảo:

- Bà xuống dưới này mà ăn cơm.

Bà bế con ra. Bà lão theo sau. Tiếng khung cửi đã ngừng. Mấy cô dệt

cửi đều là con gái hoặc con nuôi bà phó Thụ, đang tới tấp, cô xới cơm, cô
bỏ rau, cô sẻ mắm, chung quanh cái mâm gỗ đặt ngay trên mặt đất. Cả nhà
quây quần vào, chỉ ngồi có một mâm. Bà lão chẳng đợi ai phải bảo, ngồi
ngay xuống cạnh cháu, tay run run so đũa. Trông bà so đũa mà ngứa mắt!
Bà phó muốn giật xoẹt lấy, làm thật nhanh cho đỡ bực. Nhưng bà nhịn
được. Bà chỉ chép miệng và lừ đôi mắt, tỏ ý khó chịu. Cái đĩ hiểu nên chỉ
nhìn xuống đất. Nó giận bà nó lắm. Nó đã bảo bà nó về đi mà bà nó không
chịu về...

Bà phó chẳng nói nửa lời, bê lấy bát cơm ăn. Mặt bà vẫn hầm hầm. Lũ

con gái, con nuôi, con ở, biết hiệu, vội vàng cùng làm theo. Chậm một tí,
bà chửi cho phải biết! Có khi bà hắt cả bát cơm vào mặt. Bà lão nhìn vòng
quanh một lượt, rồi cũng cất bát cơm lên.

- Mời bà phó...

Nhưng bà vừa mới há mồm ra thì bà phó đã cau mặt quát:

- Thôi, bà ăn đi! Đừng mời!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.