ĐÔI MẮT - Trang 181

cơm vừa hết. Chỉ còn một ít bám dưới đáy và chung quanh nồi. Bà vẫn tiếc.
Bà kéo cái nồi vào lòng, nhìn, và bảo con bé cháu:

- Còn có mấy hột để nó khô đi mất. Tao vét cho mày ăn nốt đi kẻo

hoài, đĩ nhé?

- Khô mặc kệ nó! Bà có ăn được hết thì ăn đi... Đừng bảo nó. Nó

không ăn vào đâu được nữa. Ăn cho nó nứt bụng ra thì ăn làm gì?

Bà phó vội gắt gỏng bảo thế. Ừ, thì bà ăn nốt vậy! Bà cạo cái nồi sồn

sột. Bà trộn mắm. Bà rấm nốt. Ái chà! Bây giờ thì bà đã no. Bà bỗng nhiên
nhận ra rằng bà no quá. Bụng bà tưng tức. Bà nới thắt lưng ra một chút cho
dễ thở. Bà tựa lưng vào vách để thở cho thoả thích. Mồ hôi bà toát ra đầm
đìa. Bà nhọc lắm. Ruột gan bà xộn xạo. Bà muốn lăn kềnh ra nghỉ, nhưng
sợ người ta cười, cố gượng. Ôi chao! Già yếu thì khổ thật. Đói cũng khổ mà
no cũng khổ. Chưa ăn thì người rời rã. Ăn rồi thì có phần còn nhọc hơn là
chưa ăn. Ôi chao!...

*

Xế chiều hôm ấy, bà lão mới ra về được. Bà bảo về muộn cho đỡ

nắng. Thật ra thì bà tức bụng, không đi nổi. Mà bà uống nhiều nước quá.
Uống bằng nào cũng không đã khát. Bà chỉ càng thêm tức bụng. Đêm hôm
ấy, bà lăn lóc rất lâu không ngủ được. Bà vần cái bụng, bà quay vào lại
quay ra. Bụng bà réo ong óc như một cái lọ nước. Nó thẳng căng. Bà thở ì
ạch. Vào khoảng nửa đêm, bà thấy hơi đau bụng. Cơn đau cứ rõ thêm, cứ
tăng dần. Chỉ một lúc sau, bà đã thấy đau quằn quéo, đau cuống cuồng. Rồi
bà thổ. Rồi bà tả. Ôi chao! Ăn thật không bõ mửa. Bà tối tăm mặt mũi. Đến
khi bệnh tả dứt thì bà lại sinh chứng đi lị. Ruột bà đau quằn quại. Ăn một tí
vào cũng đau không chịu được. Luôn nửa tháng trời như vậy. Rồi bà chết.
Bà phó Thụ nghe tin ấy, bảo: "Bà chết no" và bà dùng ngay cái chết ấy làm
một bài học dạy lũ con gái, con nuôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.