ĐÔI MẮT - Trang 18

quơ. Hắn chửi những nhà giàu. Hắn chửi số kiếp hắn. Và sau cùng thì chửi
vợ. Ồ! Hắn chửi nhiều lắm lắm, một bữa đói rượu, rồi tình cờ có một bữa
rượu say.

Dì Hảo chẳng nói năng gì. Dì nghiến chặt răng để cho khỏi khóc

nhưng mà dì cứ khóc. Chao ôi! Dì Hảo khóc. Dì khóc nức nở, khóc nấc lên,
khóc như người ta thổ. Dì thổ ra nước mắt. Nhưng đã vội phí nước mắt làm
gì nhiều đến thế. Vì dì còn phải khóc hơn thế nhiều, khi hắn chán chửi, bỏ
nhà mà đi, bỏ dì bơ vơ, đau ốm, để tìm cơm rượu. Trách làm gì hắn, cái con
người bắt buộc phải tàn nhẫn ấy? Hắn phải ăn, phải uống, phải vui thú, đó
là đời của hắn. Dì Hảo què liệt không còn những cái ấy để mà cho. Không,
dì có trách chi con người tàn nhẫn ấy. Cũng như dì đã không trách bà tôi đã
làm ngơ không cấp đỡ cho dì. Bà tôi có còn giàu như trước nữa đâu? Người
đã già, đã ốm yếu, và khổ cực thay! Đã nghèo như lúc mới hăm hai. Cái cơ
nghiệp của người gây dựng thầy tôi buôn bán thua lỗ, chúng tôi học hành
tổn phí nhiều, đã tan tác đi theo gió bốn phương. Người chỉ có thể đem đến
cho dì Hảo ốm đau mỗi ngày một xu quà, và rất nhiều nước mắt. Và rất
nhiều lời than thở.

*

Nhưng rồi bệnh dì cũng qua đi. Nó qua như một thằng quái ác chán

không muốn hành hạ một kẻ kiên nhẫn quá. Dì Hảo lại đi làm, lại có tiền,
lại muốn có chồng để mỗi ngày ăn năm xu và hắn dùng một hào còn lại đi
uống rượu. Thì quả nhiên hắn về. Hắn về với một cái quần đen, một cái áo
tây vàng, túi xóc xách tiền và một người vợ theo trơ tráo. Thoạt đầu thì
người vợ chính ngạc nhiên. Rồi thì tức tối. Sau cùng thì dì nhẫn nại; phải,
nhẫn nại là hơn; nếu hắn không về thì cũng thế.

Nhưng mà hắn đã về, hắn lại làm chủ cái lều và ba sào vườn ông cha

để lại. Và làm chủ cái lều và ba sào vườn của ông cha để lại, hắn tưởng có
quyền chẳng làm gì mà chỉ uống rượu ăn cơm. Và uống, ăn rồi, nó cười sặc
sụa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.