ĐÔI MẮT - Trang 51

đựng đồ ăn, với đàn ruồi nhặng mọi khi, thì không còn thấy. Cửa lùa ở hai
bên thì thấy đóng, chỉ thấy để một lối ra vào giữa mà thôi. Trước cửa, treo
một bức mành mành, như kiểu những nhà để ở, không buôn bán.

Cái hàng cơm đã dọn đi nơi khác hoặc không bán nữa, có thế thôi.

Thật giản dị như một bài tính đố trẻ con. Nhưng hắn bực mình nên cứ băn
khoăn hỏi mãi: "Thế thì cái cóc gì? Thế là cái cóc gì?" Hắn lẩm bẩm thành
lời, rồi hắn lại toan xộc vào nhà, để hỏi người trong nhà nữa. Làm in như
một người đi đòi nợ thấy con nợ của mình chuồn mất. Nhưng mới bước vào
khỏi bức mành mành, hắn chợt trông thấy cái bảng treo ngang. Ấy là một
cái biển nhỏ, màu đỏ thẫm, chữ đen, như cố giấu mình đi. Hắn phải dịu mắt
mấy lượt cho khỏi quáng mắt, mới đọc nổi ba dòng chữ viết khắc chìm
xuống gỗ: "Thầy bói Cư, trước ở Hà Nội nay dọn về đây; tiền vận, hậu vận
nói mười lời không sai một". A! Thầy bói. Cái giống bói này không làm
cho no bụng. Hắn lui ra, nhưng cũng chưa đi vội. Có lẽ cũng chỉ vì hắn
nhọc, mà trời thì nóng; hắn không biết có một hàng cơm nào gần đấy cả.
Hắn nhăn nhó, đứng tần ngần một lát. Đi đâu mà ăn bây giờ? Mấy dòng
chữ trên cái biển của anh thầy bói lại lần lượt hiện trong óc hắn. Hắn tắc
lưỡi, và tự bảo: "Mẹ nó! Hay là mình hỏi xem có rẻ, xem một quẻ". Tuy
thế, hắn vẫn còn do dự. Bởi vì cái sự rẻ chắc là ít có. Tay này đã ở trên Hà
Nội, tất phải khá lắm (đối với hắn, cái gì ở Hà Nội cũng là khá cả; không
khá, sao nó góp mặt được với dân Hà Nội?). Vậy thì lão thầy bói Hà Nội
này chắc phải xem giỏi lắm. Xem giỏi thì lấy đắt. Chắc lão phải lấy từ một
đồng trở lên. Hắn làm gì có tiền mà xem?... Bởi nghĩ thế nên hắn đã chực
vào rồi lại không vào nữa. Nhưng hắn cũng không đi dứt. Bởi từ lúc nghĩ
rằng: hắn không đủ tiền để mà xem, tự nhiên hắn muốn xem bói quá. Giá
độ năm hào mà cũng xem được thì thích thật. Hắn quyết nhịn đói để xem
một quẻ. Để xem người ta nói thế nào? Tại sao mà hắn cứ long đong mãi
thế? Bao giờ thì đứng số? Liệu đời hắn có còn bao giờ mở mày, mở mặt ra
được nữa hay cứ thế này mãi mãi?... Lòng hắn tự nhiên sầm tối lại. Hắn
nghĩ đến những nỗi khổ của hắn từ ngày ốm một trận, nghỉ lâu quá, mất
việc để bây giờ thất nghiệp... Những đồ đạc bán đi... Những ngày ăn cháo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.