ĐÔI MẮT - Trang 9

Bác rụt rè một lúc rồi mới đánh liều lên tiếng:

- Me xừ.

Ông ngẩng đầu lên, hất hàm. Bác đọc như cái máy:

- Loong toong điếc danabaluynét.

Loong toong bảo không có luynét! Ấy là một khóe ranh của bác. Bác

cũng nhanh trí khôn lắm đấy. Loong toong bảo không có luynét! Vậy thì
luynét là cái gì cũng được. Ông muốn gắt thì gắt với thằng loong toong!
Nhưng luynét chính là cái kính. Bởi vì ông chủ trở tay lên mắt hỏi:

- Xa? (Ca)

Và ông nhún vai, mỉm cười. Thoát nạn! Bác bếp Tư nhẹ lâng cả

người. Một tảng đá lớn tưởng đè trên người bác vừa trút đi. Bác chạy
xuống cầu thang, bước hai bậc một. Y như một hòn đá lăn trên sườn núi.
Bác chạy thẳng lại cái bể. Nhìn trước nhìn sau một thoáng rồi bác mở nắp
ra, cúi đầu xuống. Tối om om. Một mảng nước loang loáng như nước mực.
Bác gọi con:

- Tề! Tề ơi!

Im lặng. Một nỗi nghi vụt đến. Tim bác nhảy lên một cái. Tiếng khàn

khàn, bác gọi:

- Tề ơi! Ra đây thầy kéo lên.

Chẳng có gì đáp lại. Những đốm sáng lăn tăn nhẩy nhót trong bóng

tối. Ấy là bác bếp Tư hoa mắt. Bởi vì đầu bác đã nặng trĩu, quay quay,
choáng váng. Người thì bủn rủn. Bác nhoai lưng vào trong bể, vừa mếu
máo vừa rên rỉ:

- Con ơi! Tề con ơi!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.