Vũ ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Thưa ba! Kể ra thì không có gì để do dự. Con chỉ cần tìm thêm người
cộng tác. Nhưng con muốn nhắc nhỏ ba một điều...
- Điều gì hả con?
- Xây cất bệnh viện đã phải xuất vốn nhiều. Song chưa đáng ngạỉ bằng
sắm đồ đạc, dụng cụ bên trong. Ba nên nhớ, một bệnh viện như thế phải có
đủ phòng: Phòng rọi kiếng, phòng mổ, phòng chụp hình, phòng lạnh, phòng
sanh v.v… Bao nhiêu máy móc, dụng cụ phải mua sắm... Thứ nào cũng
nặng tiền lắm.
- Có nghĩa gì mà con bận tâm. Sắm không nổi một lần thì thủng thẳng
mình cũng có đủ.
Vũ nói:
- Chính vì thế mà con muốn thưa với ba, thà mình làm nhỏ, rồi lần lần
mình sẽ xây cất thêm. Chớ...
Ông Thiện cướp lời chàng:
- Con tính thế thì còn quảng cáo và cạnh tranh với ai được nữa! Thứ
bệnh viện năm, bảy phòng đó đầy dẫy khắp nơi. Có ai chú ý đến đâu?!... Ba
muốn sao bệnh viện cùa mình xây cất xong là người ngoại quốc đến xứ này
cũng phải nể phục.
Vẻ cương quyết của ông Thiện khiến Vũ không dám bàn bạc thêm.
Chàng nhủ lòng cứ để cha vợ muốn xây cất thế nào cũng được! Mọi việc,
ông Thiện làm như cần ý kiến của Vũ, nhưng thật sự ông đã quyết định cả
rồi! Ông Thiện trải họa đồ ra và bắt đầu chỉ cho Vũ xem những nơi ông xây
cất các phòng sanh. Vũ vâng dạ cho ông vui lòng, chớ thật tâm chàng
không chú ý gì hết. Mộng Ngọc rất tỉnh mắt! Nàng thấy rõ chồng, tuy ngồi