ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 134

đó nhưngg trí nghĩ đâu đâu... Ông Thiện vô tình không chú ý đến điều đó,
cứ nói thao thao với Vũ về những dự tính của mình.

*

Hiền bồng bé Lệ trên tay, nước mắt ràn rụa. Nàng cảm thấy tủi thân

hơn bao giờ hết. Hồi chiều này, bé Lệ hết nóng, chạy khắp nhà, tự nhiên lại
trở bệnh, nó mê man nói xàm rồi còn làm kinh nữa... Hiền lo sợ cuống
cuồng và chỉ biết khóc với con. Thuốc nóng mà Vũ bảo nàng mua cho con
uống không công hiệu gì hết! Nàng tính nhờ chị bếp đến tiệm thuốc bắc
mua thuốc nóng "tàu bay”, nhưng nhớ lời Vũ nàng lại thôi.

Tội nghiệp chị bếp cũng thức với nàng. Mấy lần, chị bảo Hiền:

- Bác sĩ hiện ở đâu, mợ chỉ nhà, tôi đi gọi cho. Bệnh tình cháu Lệ xem

chừng nặng lắm!

Hiền chỉ nhớ mang máng con đường đến phòng mạch của Vũ nên

không dám chỉ cho chị bếp. Vả lại không chắc gì Vũ ở phòng mạch. Sợ
chàng về nhà cha mẹ thì cũng như không! Nàng ngầm trách Vũ không chỉ
cho nàng biết nhà cha mẹ chàng ở nơi nào? Bây giờ nếu đến phòng mạch,
thì có thể hỏi thăm người xung quanh, biết Vũ ở đâu. Nhưng lỡ ra bé Lệ
làm kinh trong lúc nàng đi vắng rồi mới làm sao? Đêm nay, Vũ bận việc gì
mà không về với mẹ con nàng? Còn Liễu nữa, phải chi có Liễu cũng đỡ lo.
Trời gần sáng, chị bếp quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi trên chiếc ghế bành.
Bé Lệ hơi mát trở lại. Nó cựa mình tỉnh giấc, khiến Hiền mừng rỡ lắm.

Lệ mở mắt nhìn mẹ rồi đòi ăn:

- Má. Con đói bụng.

Hiền rối rít gọi chị bếp:

- Dì ơi! Dì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.