ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 146

Liễu cúi chào ông Thiện rồi lên xe đạp đi ngay. Từ lúc trở vào nhà đến

giờ, ông Thiện vẫn không biết phải dò xét Vũ thế nào để Mộng Ngọc khỏi
nghi ngờ! Ông chờ khi Mộng Ngọc điểm tâm xong, xuống nhà sau mới ra
khỏi phòng. Chính lúc đó, ông thấy Liễu lên xe đạp nên vội vã gọi nàng.
Liễu đi rồi, ông Thiện không trở vào nhà mà đi vòng qua phòng mạch của
Vũ chỗ dành riêng cho bệnh nhân ngồi đợi. Ông thấy năm sáu người đang
ngồi chờ. Họ thấy ông vào thì ngỡ đâu là một bệnh nhân mới đến nên chỉ
nhìn qua rồi thôi. Ông Thiện cố ý tìm người thiếu phụ và đứa trẻ lúc nãy
nhưng không thấy đâu. Có lẽ thiếu phụ đã vào phòng mạch rồi.

Ông Thiện nhủ thầm:

- “Thiếu phụ này tại sao được đặc ân vào trước các bệnh nhân?”

Có tiếng phàn nàn:

- Sao mà lâu quá? Nếu biết vậy, không thèm lấy số làm gì?

- Lấy số mà người vô sau được xem bệnh trước thì cũng như không?

Ông Thiện nhìn người thiếu nữ vừa thốt ra câu đó! Một bà đứng tuổi

tiếp lời:

- Người ta đã xin lỗi rồi mà còn trách làm chi. Họ bảo đứa bé ấy bệnh

nặng mà.

Trong phòng không còn ai phàn nàn gì thêm nữa, nhưng có người lại

bỏ về. Ông Thiện biết chắc thiếu phụ đang ở trong phòng nên càng nôn nao
hơn. Tại sao có khách ở trong phòng mà Vũ lại cho Liễu đi khỏi? Việc này
chắc có ám muội chi đây! Ông Thiện muốn gõ cửa vào phòng, nhưng sợ
gây bàn tán giữa các bệnh nhân. Ông ra cửa và trở về nhà. Ông định qua
phòng mạch bằng cánh cửa hông. Phải tìm hiểu rõ ràng mối liên quan giữa
Vũ và người thiếu phụ kia mới được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.