ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 154

Liễu biết chuyện đã đến hồi nghiêm trọng nên không hỏi thêm nữa mà

chỉ vâng dạ. Nàng bồng bé Lệ thay cho Hiền rồi hai người ra xe đi ngay.
Khi lên xe rồi, Hiền nghẹn ngào bảo Liễu:

- Cô ơi! Tôi đâu ngờ anh Vũ đã có vợ, có con.

Liễu sửng sốt nhìn nàng, không dè là nàng đã biết rõ. Tuy nhiên, Liễu

cùng dè đặt hỏi:

- Bác sĩ vừa nói cho cô biết hả?

- Không! Anh Vũ vẫn giấu tôi. Mới rồi cha vợ anh ấy vào phòng

mạch, nói rõ tự sự.

Liễu kêu lên:

- Trời ơi! Ồng Thiện!

Hiền ngạc nhiên:

- Cô cũng biết ông ấy sao?

Liễu gật đầu:

- Biết lắm chớ! Tôi làm việc ỏ đây hơn một năm rồi.

- Cô Liễu! Sao cô không nói cho tôi rõ?

- Tôi đâu muốn giấu giếm cô! Nhưng thấy bác sĩ đứng trước một hoàn

cảnh khó xử, tôi không biết liệu sao? Bác sĩ cũng khổ tâm lắm. Ông đang
tìm cách giải quyết cho ổn thỏa đôi đàng.

Hiền thở dài, rồi bảo Liễu:

- Tôi không bao giờ ngờ... Phải tôi biết anh Vũ đã có vợ có con, đời

nào tôi lên Sài Gòn để gây thêm sự khổ lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.