ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 257

- Tôi mới hiểu ra là từ trước tới nay Vũ không hề yêu tôi, như tôi đã

nghĩ. Vũ chỉ yêu thương tôi “qua đường" rồi quên hẳn. Tôi dại đột xem tình
yêu kia là duy nhứt trong đời, nên phải khổ như thế nầy.

Chị bếp suy nghĩ một lúc mới nói:

- Theo tôi thấy bác sĩ yêu mợ lắm mà! Nếu không, sao ông ấy lại lo

lắng cho mợ đủ hết vậy! Tôi mong mợ nghĩ kỹ lại.

- Không đâu dì Ba! Hiện tại, anh ấy đang ân hận vì chuyện lỡ lầm

ngày trước nên muốn chuộc lại lỗi mình, vả lại, còn bé Lệ, không lẽ anh ấy
bỏ con sao?

Chị bếp lẩm bẩm:

- Đành thế, nhưng bác sĩ cũng yêu mợ mà. Lúc sáng, bác sĩ có ý sợ mợ

bỏ đi, nên nhờ tôi trông chừng.

- Trông chừng tôi?

- Phải. Điều đó chứng tỏ bác sĩ còn yêu mợ mà.

Hiền lắc đầu:

- Không đâu! Anh ấy muốn tôi ở lại để chăm lo, săn sóc tôi như một

đứa em, Anh ấy hứa sẽ lo cho tương lai của tôi về sau nầy. Trời! Nếu ở lại
thì tôi chết lần, chết mòn trong một tòa biệt thự mênh mông.

Ngừng lại một phút nàng tiếp:

- Anh ấy còn muốn hành hạ tôi làm chi nữa? Ở lại để chứng kiến hạnh

phúc của ảnh và Mộng Ngọc ư?

Chị bếp lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.