ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 259

thông hoàn cảnh của Hiền hơn ai hết. Tuy nhiên chị không muốn Hiền rời
bỏ nơi nầy mà đi. Ở lại, Hiền chỉ khổ tâm, nhưng được thảnh thơi hơn. Chớ
một bước ra đi, không tiền bạc, không chỗ dựa nương, nàng sẽ khó nuôi
con nên người. Chị bếp nói:

- Mợ cũng nên hiểu là tôi rất yêu mến mợ. Bởi thế, tôi mong mợ đừng

quyết định nông nổi mà sau nầy phải ân hận. "Ra đi một bước, trăm đường
khó khăn". Mợ nên nghĩ cho thật kỹ đi. Chớ giúp mợ thì tôi có nệ hà gì.

- Tôi hiểu, dì Ba! Ở lại đây tôi cũng đến chết mất thôi.

- Nhưng cháu Lệ nhứt định sẽ có một tương lai bảo đảm.

Hiền ngờ vực:

- Chắc gì con tôi khỏi khổ?

Chị bếp nhìn nàng hỏi:

- Mợ nói thế là ý gì? Mợ sợ bà Mộng Ngọc hành hạ bé Lệ ư?

Hiền không đáp, chỉ gật đầu. Chị bếp nói:

- Mợ không phải lo. Tôi xem chừng bác sĩ cũng thương cháu Lệ lắm.

Ông không để ai hành hạ con đâu. Vả lại, bà Mộng Ngọc là người khôn
khéo, không điên dại gì làm phật ý bác sĩ.

Chị bếp phân bày phải trái như vậy, nhưng xem chừng Hiền không

nghe theo. Nàng chỉ muốn đưa con đi nơi khác.

Hiền nói:

- Dù thế, tôi cũng không nỡ để con sống với người ta. Có nghèo đói gì

đi nữa mẹ con cũng có nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.