ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 260

Chị bếp thấy lời khuyên của mình chỉ vô hiệu. Phải tính đến việc cho

Vũ hay để giữ Hiền mới được. Chị biết Vũ không để Hiền ra đi? Chị hỏi
Hiền:

- Mợ đã nhứt định như vậy sao?

- Phải! Nếu có gì bất tiện... mà dì không giúp được, tôi cũng không

phiền? Tôi có thể liệu tính được.

Chị bếp đáp nhanh:

- Không! Mợ nghĩ thế là lầm. Tôi sợ mợ phải khổ về sau nầy, nên mới

khuyên mợ nghĩ kỹ hơn.

- Tôi nhứt quyết làm thế mà.

- Được rồi mợ định bao giờ đi.

- Nội đêm nay. Vì sáng sớm mai, anh Vũ sẽ tới.

Chị bếp lộ vẻ suy nghĩ lung lắm! Chị thấy Hiền tính sai, nhưng không

thể cản ngăn nàng? Phải cho bác sĩ hay mới được. Ông yêu thương Hiền và
con thì phải tính sao chớ! Nghĩ thế, nên chị bếp làm ra vẻ tự nhiên bảo
Hiền:

- Mợ tính thế cũng được. Nhưng tôi biết giúp mợ sao đây?

- Mong dì Ba tìm một nơi nào đó, cho tôi tạm ở ít lâu. Tôi sẽ tìm việc

làm hay buôn bán để nuôi con.

Chị bếp nhìn Hiền với vẻ xót thương! "Buôn bán để nuôi con"! Nàng

nghĩ cách làm ra tiền để nuôi con thật là giản dị! "Buôn bán"? Mà buôn bán
gì mới được chớ! Vốn liếng đâu mà làm? Vẻ thắc mắc của dì Ba lộ ra trên
mặt nên Hiền hiểu ngay. Nàng tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.