ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 293

Vũ cười gằn:

- Bây giờ thì em khỏi phải lo khổ nữa vì Hiền ra đi mãi mãi. Song từ

nay không hẳn gia đình ta còn giữ nguyên vẹn được hạnh phúc đâu em?

Mộng Ngọc ôm lấy đầu:

- Trời ơi! Em đâu muốn thế bao giờ? Thật khổ lòng em quá. Em đâu

có ý xua đuổi cô Hiền, người đã nhiều năm khổ sở vì anh...

Vũ chậm rãi nói:

- Em thì không muốn thế, nhưng ba đã toan tính tất cả.

Mộng Ngọc nhìn thẳng vào mặt chồng, cất giọng rắn rỏi:

- Em xin anh điều đó! Đối với em, anh muốn hành hạ thế nào cũng

được, vì em là vợ anh. Chớ đừng nghi oan cho ba những chuyện không
đâu!

Vũ nhìn Mộng Ngọc, đứng lên đi trở vào phòng. Mộng Ngọc tưởng

chàng giận mình bỏ đi, nên ôm mặt khóc. Một lúc, Vũ trở ra với gói bạc
trên tay. Chàng đưa cho Mộng Ngọc rồi nói:

- Đây! Em hãy cầm lấy gói bạc này, đưa cho ba thì sẽ hiểu rõ những

lời anh vừa nói.

Mộng Ngọc ngỡ ngàng nhìn Vũ:

- Tiền này của ba?

Vũ nghiêm giọng nói:

- Em cứ đưa gói bạc nầy cho ba, tự khắc sẽ rõ.

Mộng Ngọc lắc đầu thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.