ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 295

Giọng nói của Mộng Ngọc thật buồn, khiến Vũ bồi hồi trong dạ.

Nhưng trong giờ phút này, sự ra đi của Hiền ám ảnh chàng nặng nề hơn.

Mộng Ngọc bỗng nói:

- Em nghĩ, anh nên trở về nhà rồi mình liệu cách tìm kiếm sau! Chớ

anh ở đây thế này...

Ngọc chưa nói hết câu, Vũ đã lắc đầu:

- Em khỏi phải bận tâm. Anh cần được yên tĩnh một mình. Thôi em về

nghỉ đi.

Mộng Ngọc muốn nói rõ ý mình là chỉ mong chàng về cho con khỏi

trông, nhưng nghĩ kỹ nàng lại. thôi. Nàng biếl giữa lúc nầy, chồng nàng
đang gặp cơn khủng hoảng trầm trọng trong tâm hồn, không khéo vợ chồng
sẽ cãi nhau to. Nàng không muốn thế bao giờ…

Vũ quay ra phía nhà sau gọi:

- Dì Ba ơi!

Chị bếp chạy lên hỏi:

- Thưa ông gọi chi?

- Dì nói với cô Liễu lên tôi nói chuyện.

Rồi chàng bảo Mộng Ngọc:

- Em yên lòng về nghỉ. Đừng lo lắng nữa.

Mộng Ngọc đứng lên không nói gì hết. Vũ bảo nàng hãy yên lòng về

nghỉ. Mà không lo làm sao được trong hoàn cảnh này? Vũ đi tìm Hiền, việc
ấy đã đành, nhưng chàng có tìm được Hiền hay không nàng cũng vẫn phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.