ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 297

Trong khi đó, Mộng Ngọc đã ra đến cổng rào. Liễu chào Vũ lần chót:

- Thưa bác sĩ, tôi về.

Vũ gật đầu nhìn theo bóng Mộng Ngọc... Xe chạy một đỗi xa mà hai

người không ai nói với ai một lời nào cả. Liễu quay nhìn sang Mộng Ngọc.
Nàng ngồi dựa lưng ra phía sau, gương mặt trầm lặng, u buồn. Chiếc xe
chạy vụt qua một ngọn đèn đường, ánh sáng chiếu vào trong xe đủ cho Liễu
nhìn thấy trên đôi má của Mộng Ngọc có ngấn lệ. Liễu cảm thấy xúc động
trước sự đau khổ thầm lặng của nàng. Liễu muốn khuyên Mộng Ngọc một
vài lời, nhưng không biết phải nói thế nào? Mộng ngọc chợt cất tiếng:

- Cô Liễu!

- Dạ!

- Cô thấy rõ hiện giờ anh Vũ không còn nghĩ gì đến nỗi khổ của mẹ

con tôi chăng?

Liễu khẽ đáp:

- Thưa bà! Có lẽ vì sự ra đi của cô Hiền quá đột ngột, cho nên...

- Tôi cũng biết! Chắc hiện giờ, cô Hiền cũng đang đau khổ lắm.

Nhưng cô nghĩ xem mẹ con tôi nào... có tội gì mà phải hứng chịu cảnh
nầy?!

Ngừng một phút, Mộng Ngọc tiếp:

- Kể từ nay về sau, chắc gia đình tôi không còn hạnh phúc như xưa

nữa. Hình ảnh của Hiền sẽ là bức rào ngăn cách giữa tôi và Vũ. Tôi biết
làm thế nào bây giờ?

Liễu cố аn ủi nàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.