ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 298

- Thưa bà! Theo ý tôi, bác sĩ sẽ không làm khổ bà đâu. Lúc nãy, ông

còn dặn dò tôi hãy thường đến với bà, những lúc ông đi vắng...

Mộng Ngọc mỉm cười buồn bã:

- Anh Vũ làm thế là để khỏi ân hận thôi. Nhưng cô nghĩ xem có phải

anh ấy đòi hỏi ở tôi nhiều quá chăng? Có người đàn bà nào trên cõi đời nầy,
chịu đựng được cái cảnh như tôi? Ai có thể ngồi yên cho chồng đi tìm
người yêu cũ mà không ghen tức. Cuộc tìm kiếm nầy sẽ kéo dài đến bao
giờ? Và trong thời gian nầy, tôi sẽ phải ngóng trông chồng như “đá vọng
phu" ư? Có phải là vô lý không hả cô Liễu?

- Dạ.

- Thế mà tôi nhận chịu số phận mình không chống đối, không kêu ca.

Trời ơi!

Mộng Ngọc quay sang bên, nước mắt lại tuôn tràn xuống má. Nàng

lẩm bẩm như nói với chính mình:

- Tôi nhận chịu được cảnh nầy bởi vì Vũ là chồng tôi. Tôi yêu Vũ và

sẽ yêu mãi mãi suốt đời.

Liễu thở dài. Nàng không tưởng được trên đời nầy, lại có người tốt

phúc như Vũ. Chàng yêu hai người đàn bà đều đáng trọng như nhau. Lòng
hy sinh của họ thật là cao đẹp. Mộng Ngọc bỗng hỏi Liễu:

- Theo ý cô, tôi phải hành động như thế nào cho hợp lẽ bây giờ?

Liễu ngập ngừng đáp:

- Thưa bà. Thật tôi... không biết phải giúp ý kiến như thế nào? Hoàn

cảnh của bà thật khó khăn.

Mộng Ngọc thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.